Dù vậy, tâm trạng hôm nay tốt hơn nên quan sai cũng không quất roi giục ngựa, chỉ khi thấy có kẻ chậm trễ mới lên tiếng quát vài câu.
Sau một canh giờ, đoàn người đi đến một đoạn đường núi.
Ngô Đạt ngẩng đầu nhìn gió lạnh đang thổi, bước tới trước xe: "Lão phu nhân, phía trước là Lang Sơn cổ đạo, đây là con đường duy nhất từ phủ Dương đi đến huyện Lâm Phong. Qua khỏi Lang Sơn cổ đạo, đi thêm mười dặm nữa là đến một trạm dịch. Đêm nay chúng ta có thể nghỉ chân tại đó. Nhưng đường đi ở đây có nhiều đá rơi, khi đi qua phải chú ý nhiều hơn."
Lục lão phu nhân dừng xe, nhìn con đường núi tuyết phủ trắng xóa, hỏi: "Không có đường nào khác sao?"
Lúc này tuyết và gió hòa lẫn, tầm nhìn hạn chế, quả thật không phải thời điểm thuận lợi để di chuyển.
Ngô Đạt đáp: "Có, nhưng phải đi vòng xa hơn. Đây là tuyến đường có nhiều trạm dịch nhất. Nếu không đi đường này, e rằng chúng ta sẽ phải ngủ ngoài trời."
Lục lão phu nhân nhíu mày nhìn quang cảnh trước mặt. Nơi đây vắng vẻ hoang vu, phía trước không có thôn xóm, phía sau cũng chẳng có quán trọ nào để dừng chân. Nếu có chỗ nào tạm ổn, có lẽ bọn họ còn có thể nghỉ lại đêm nay, đợi tuyết tan bớt rồi mới lên đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play