Về lại dưới cầu vượt, không ngờ tôi lại gặp được Tiếu Nại.

Anh cầm tấm nệm bìa cùng nhãn hiệu“Midea” xịn sò nhìn tôi với ánh mắt đối chọi. 

Sao vậy, lấy được từ trong tay các chị iu phú bà bao nhiêu tiền, vậy mà còn rơi vào hoàn cảnh phải ngủ dưới cầu vượt sao?

Ba tôi đang định áp dụng chiêu cũ để đuổi người đi. 

Thì tôi vội ngăn ông ấy lại và bình thản trải tấm “nệm” ra bên cạnh anh. 

- Sao anh cũng ngủ ở đây vậy?

Tiếu Nại đáp:

- Tiền bị người ta ăn chặn rồi. 

Sau đó anh làm bộ mặt tội nghiệp trông rất đáng thương. 

Tôi thấy mà thương thay!

Ba tôi thấy tôi quen biết liền im lặng tự giác trải tấm “nệm” của mình ra, rồi nằm xuống ngủ. 

Tôi thấy anh đáng thương liền tháo giày của ba, lấy hai viên kẹo cao su còn sót lại và nhét vào tay anh. 

- Bọn họ thích cướp đồ của mấy người như các anh lắm, cầm lấy đi cũng chẳng còn gì nữa. 

Tiếu Nại:

- …Thật sự không cần đâu.

Nửa tiếng sau. 

Tôi giả vờ ngủ nhưng lại lén lút sờ thử cơ bụng của anh. 

Hmm, cơ phát triển cũng khá ngon đấy. 

Tiếu Nại lập tức ngừng động tác của tôi lại. 

- Trần Dao, đừng làm loạn!

Tôi vẫn giả vờ chóp chép miệng rồi tiếp tục không kiêng nể gì, “ngủ” tiếp…không nghe thấy, không nghe thấy. 

Sau đó Tiếu Nại đột nhiên chọc vào nách tôi. 

Khiến cả người tôi cứng đờ, không thể giả vờ ngủ nữa thế nhưng tôi vẫn mở mắt ra rồi đầy lý lẽ nói:

- Chẳng phải tôi đã đưa tiền rồi à. 

Tiếu Nại: 

- Chỉ có 2 tệ à? Đưa cho ăn mày sao? Đừng có làm loạn! Ngủ đi.

Tôi:

- …

Trời ạ, vậy mà tôi lại phí mất hai viên kẹo cao su của ba rồi… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play