Phản diện cuối cùng?

Dụ Hoài Ninh nghe thấy bốn chữ này, ánh mắt liền lộ ra một tia hứng thú. Cậu quan sát anh ta từ trên xuống dưới, không khỏi cảm thán — dù nhìn từ góc độ nào, ngoại hình và vóc dáng của anh ta đều không có gì để chê.

Dụ Hoài Ninh không khỏi cảm thấy hứng thú, âm thầm hỏi: “Hệ thống, có thể cung cấp thông tin chi tiết hơn không?”

【—— Hệ thống đang thu thập thông tin từ nguồn tài liệu, quá trình này cần một chút thời gian, xin hãy đợi một lát. 】

Có lẽ cậu nhìn chăm chú quá lâu, khiến người đàn ông đứng yên ở đó cũng có động tĩnh. Anh ta nhẹ nhàng đẩy gọng kính, nở một nụ cười ôn hòa, rồi hỏi: “Trên mặt tôi dính gì sao?”

“Không có.” Dụ Hoài Ninh hạ mắt, “Chỉ là nhìn anh rất đẹp trai.”

Giọng của chàng trai hơi lên cao, lời khen khiến người đàn ông không khỏi ngẩn người. Chưa kịp hoàn hồn, anh đã nghe đối phương tự giới thiệu tên mình.

“Xin chào, tôi là Dụ Hoài Ninh.”

“Thời Tranh.” Người đàn ông lễ phép đáp lại, anh nhớ tới họ của cậu, đuôi lông mày nhíu lại.

“Cậu và Dụ lão gia là…”

“Ông ấy là ông nội của tôi.” Nhưng chưa chắc ông ta nhận tôi là cháu trai.

Dụ Hoài Ninh không chút để ý mà bỏ qua chủ đề này. Trong đầu, hệ thống truyền đến một lượng lớn thông tin. Cậu khẽ gật đầu với người đàn ông, sau đó xoay người ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.

……

Thế giới của quyển sách này là một mô típ quen thuộc từ xưa tới giờ.

Nam chính là cháu trai lớn của nhà họ Dụ, đáng tiếc khi mới sinh ra đã bị ôm nhầm, dù là thiên chi kiêu tử nhưng từ nhỏ đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Mãi cho đến hơn hai mươi năm sau, khi trở về nhà họ Dụ nam chính mới bắt đầu mở ra một con đường nghịch thiên đầy thử thách.

Là người đứng đầu của thế giới ngầm, bề ngoài Thời Tranh là một người có sự nghiệp thành công, thu hút những người tài giỏi, thực tế là nhà tài phiệt cầm quyền đứng đầu nước A, thế lực gần như bao trùm từng ngóc ngách của nước A.

Nửa năm trước, anh ta trở lại Liễu Thành, lấy thân phận ‘Thời Tranh’ để sáng lập một công ty tài chính. Chỉ trong vòng vài tháng, anh ta đã xây dựng công ty thành một trong những công ty lớn nhất, thành công trở thành một nhân vật nổi tiếng ở Liễu Thành.

Trước đây, Thời Tranh luôn ẩn mình, cho đến giai đoạn sau mới bất ngờ phát huy sức mạnh.

Anh ta đối đầu với Dụ gia, khiến cả gia tộc nhà họ Dụ quyền quý suốt trăm năm phải rung chuyển. Khi đó, Dụ lão gia tuổi đã cao, thân thể không chịu được cú đả kích quá lớn, không lâu sau liền từ giã cõi đời.

Nam chính tiếp quản Dụ gia đang trên bờ rung chuyển hỗn loạn, cũng hạ quyết tâm phải vì Dụ lão gia báo thù. Nam chính liên thủ với nam phụ, nhanh chóng bắt đầu kế hoạch. Cuối cùng nhờ có hào quang của nhân vật chính, kết cục của cuộc giằng co này không cần phải nói cũng biết.

……

Dụ Hoài Ninh đọc xong câu chuyện, đuôi lông mày hơi chau lại, đưa ra bảy chữ đánh giá — không có logic, sai sót chồng chất.

Thời Tranh là phản diện, đối phó với nhà họ Dụ vì lý do gì? Nếu anh ta có thế lực mạnh ở nước A tại sao phải ẩn mình chờ thời cơ đến? Thậm chí đến cuối cùng lại thất bại nhanh chóng khiến người ta có chút khó hiểu….

Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của cậu, một lát sau mới đưa ra phản hồi.

【Trong sách không nói rõ mối quan hệ và đáp án, ký chủ có thể tự mình điều tra và làm rõ nội dung bị che giấu. Chỉ tiêu của  Hệ Thống Phú Hào là hỗ trợ ký chủ nhanh chóng kiếm tiền, thay đổi vận mệnh. Mặt khác, hệ thống tuân theo ‘nguyên tắc làm người’, sẽ không hạn chế bất kỳ hành động nào của ký chủ.】

“……”

Dụ Hoài Ninh nghe vậy, giữa hai hàng mày lộ ra một tia bất đắc dĩ, lắc đầu thầm nghĩ: Thôi, mình vẫn chưa rõ mình là kiểu nhân vật nào, sao phải lãng phí thời gian đi quan tâm đến kết cục của một phản diện?

Khoan đã!

Dụ Hoài Ninh ánh mắt chợt lóe, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng táo bạo.

Có lẽ, chính mình có thể…

Cậu hơi quay đầu, ánh mắt lại liếc về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

Thời Tranh nhận thấy cậu đang nhìn mình chăm chú, liền nhìn lại.

Dụ Hoài Ninh dường như trở thành một người khác, mang theo ánh mắt sắc bén, xuyên thẳng vào tận đáy lòng anh.

Theo lời đồn, Dụ Hoài Ninh là thiếu gia ăn chơi trác táng, miệng lưỡi không kiêng nể. Đến giờ phút này, Thời Tranh cảm thấy, cái gọi là ‘lời đồn’ hình như cũng không hoàn toàn đúng sự thật.

Ánh mắt hoa đào của anh ẩn dưới kính, lóe lên một tia lạnh lẽo.

Không khí bỗng nhiên trở nên có chút vi diệu như thể đang giằng co.

—— Cốc Cốc.

Tiếng gõ cửa bất ngờ phá vỡ khoảnh khắc giao tiếp bằng ánh mắt. Giọng của nhân viên tiếp đón vang lên, “Hai vị tiên sinh, Dụ lão gia mời các ngài qua bên đó.”

Dụ Hoài Ninh tạm thời thu lại suy nghĩ, nở một nụ cười đơn thuần và vô hại. Hai bên sườn mặt lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, không những không gượng gạo mà còn phảng phất nét ngọt ngào. Sau đó, cậu ra hiệu với Thời Tranh, “Đi thôi, Thời Tranh tiên sinh.”

Thời Tranh nhìn thấy sự thay đổi của cậu từ đầu đến cuối, kìm nén sự tìm tòi nghiên cứu, vẫn duy trì thái độ ôn hòa, "Được."

Biệt thự Tử Kinh chiếm một diện tích rộng lớn, nằm tựa lưng vào núi và gần sông, với môi trường rất lý tưởng. Các hộ dân xung quanh đều cách xa nhau, gần như không làm phiền nhau.

Mười lăm phút sau, xe của nhà họ Dụ dừng lại. Quản gia lớn tuổi tiến lại gần, cùng với hai người xuống xe rồi chào hỏi: “Thời tiên sinh, tiểu thiếu gia, mời theo tôi.”

Dụ Hoài Ninh nghe thấy xưng hô này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Trước đó, cậu đã tìm hiểu về người này. Ông ta họ Mộc, là quản gia đã làm việc ở nhà họ Dụ rất nhiều năm. Cả nhà trên dưới đều thể hiện sự kính trọng đối với ông ta, nhiều khi lời nói của ông ta cũng chính là ý của Dụ lão gia.

Nếu đối phương có thể gọi mình một tiếng 'tiểu thiếu gia', có lẽ Dụ lão gia vẫn công nhận nguyên chủ là cháu ruột của ông ta?

Hai người im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau quản gia. Chẳng mấy chốc, họ đã vào đến phòng khách. Trong nhà không khí ấm áp, một ông lão tinh thần phấn chấn đang ngồi trên ghế sofa. Trên bàn trà đặt một bình thủy tinh lớn chứa chất lỏng, trên đó đan xen hai tuyến màu đỏ và xanh lá, thể hiện tình hình kinh tế tài chính hôm nay.

Mộc quản gia lên tiếng, “Lão gia, người đã tới.”

Dụ lão gia nghe thấy động tĩnh, liền quay sang nhìn. Mặc dù đã qua tuổi bảy mươi, nhưng đôi mắt của ông ta vẫn sắc bén như mắt ưng, là dấu ấn của những năm tháng kinh nghiệm và quyền lực, không hề phai mờ.

Thời Tranh lễ phép gật đầu, gọi: "Dụ lão gia."

Dụ Hoài Ninh nhìn về phía ông, chần chừ một giây, rồi nói: “Dụ lão gia.”

Ông Dụ nghe thấy lời chào, không vui mà kêu lên một tiếng, mở miệng liền trách móc: “Quả nhiên là cái đồ bất hiếu kia lại dạy ra một đứa con trai tốt.”

Mộc quản gia đưa cho ông một chén trà nóng, rồi liếc nhìn Dụ Hoài Ninh, không nhẹ không nặng nói: “Tiểu thiếu gia từ nhỏ ít khi gặp ngài, chắc là nhất thời cảm thấy lạ, nên xưng hô không đúng.”

Dụ Hoài Ninh phản ứng lại, vội vàng sửa miệng gọi: “Ông nội.”

Dụ lão gia có hai người con trai, con trai lớn là Dụ Vệ Quốc, còn con trai nhỏ là Dụ Vệ Đông, mà Dụ Vệ Đông chính là cha của nguyên chủ.

Dụ Vệ Đông tốt nghiệp xong rồi trở về nước, gặp được mẹ của nguyên chủ là Tống Di và hai người trở thành người yêu của nhau.

Tống Di xuất thân từ nông thôn, gia cảnh khá bình thường. Mặc dù bà nhờ vào nỗ lực của bản thân mà trở thành một họa sĩ tài năng, nhưng xét về thân phận và quyền quý lâu đời của nhà họ Dụ, sự khác biệt giữa họ quả thực là một trời một vực.

Ông ta cực lực phản đối mối quan hệ tình yêu này, nhưng Dụ Vệ Đông cũng kiên trì không kém. Sau một thời gian qua lại như vậy, cuối cùng mối quan hệ này đã dẫn đến sự cắt đứt quan hệ cha con.

Dụ Vệ Đông mang theo người yêu rời khỏi nhà để gây dựng sự nghiệp. Khi ông biết tin, ông không tiếc mọi cách để cản trở, muốn đối phương nhận ra mình không biết tự lượng sức. Tuy nhiên, Dụ Vệ Đông lại quyết tâm không quay đầu lại. Quan hệ cha con họ giằng co suốt ngần ấy năm, mãi đến nửa tháng trước vụ tai nạn xe cộ, vô tình cắt đứt mọi liên lạc, mang đi vợ chồng Dụ Vệ Đông.

……

Hai người được mời ngồi xuống sofa.

Ông cụ đánh giá Dụ Hoài Ninh, sắc mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, hỏi: “Hoài Ninh, cháu đến đây làm gì?”

Ông từng phái người đi điều tra, cháu trai này bị cha mẹ nó cưng chiều đến mức không coi ai ra gì, nói chuyện cũng không biết suy nghĩ, chỉ nói một câu cũng đã đắc tội không ít người. Bây giờ không có cha mẹ bên cạnh, liệu có phải tính toán quay về nhà họ Dụ nương tựa vào mình không?

Dụ Hoài Ninh thầm đánh giá tình hình, trong lòng đã sớm chuẩn bị một loạt lý do để thoái thác, "Ông nội, cha mẹ cháu đột ngột qua đời, họ để lại cho cháu một công ty nhỏ. Nhưng công ty này đã gặp phải một số vấn đề từ lâu, cháu... cháu thật sự không thể xử lý được..."

Ông cụ nhìn thấy bộ dạng không nên thân của cậu, ánh mắt không vui, liền hỏi: “Cháu muốn để ta giúp cháu quản lý công ty sao?”

"Không phải." Dụ Hoài Ninh làm bộ không nhận ra cảm xúc của ông, tiếp tục nói: "Ngài có thể giúp cháu giải quyết công ty này không?" Câu này còn có ý tứ --- nếu muốn thu mua thì thu mua, nếu muốn tuyên bố phá sản thì tuyên bố phá sản, tóm lại, cậu không muốn dính dáng đến tình trạng rối ren này nữa.

"Cháu, cái đồ vô dụng!" Dụ lão gia đột nhiên nổi giận, ngực phập phồng dữ dội, "Cha cháu đã dốc sức bao nhiêu năm để xây dựng công ty này, giờ đến tay cháu, cháu nói bỏ là bỏ sao?"

Dụ Hoài Ninh đã sớm đoán được phản ứng của ông, lập tức rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng nói: "… Cháu thật sự không thể xử lý được."

Không phải không thể xử lý được mà là không cần thiết.

Cậu đã sử dụng hệ thống để tra cứu tình hình công ty. Mặc dù lần này đã tránh được nguy cơ tài chính, nhưng triển vọng phát triển của công ty vẫn không khả quan. Nếu cậu thay thế nguyên chủ, với nhiệm vụ “kiếm tiền, sửa mệnh” trong tay, đương nhiên cậu phải nghĩ đến lợi ích của chính mình.

Bên ngoài nguyên chủ có danh tiếng "ăn chơi trác táng, vô năng", nếu cậu đột nhiên bắt tay vào xử lý công ty, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vì vậy, cậu tính toán mượn tay ông Dụ để giải quyết chuyện này.

Con trai nhỏ đột ngột qua đời, Dụ lão gia sau hai mươi mấy năm lạnh lùng cuối cùng cũng có một chút vết nứt trong lòng. Đối với cháu trai nhỏ hiếm khi gặp mặt này, ông ta từ trước đến nay chưa bao giờ có kỳ vọng gì.

“Được rồi, ta sẽ phái người xử lý chuyện công ty.”

Dụ Hoài Ninh nghe xong, lập tức giả vờ vui mừng, tỏ vẻ phấn chấn, “Cảm ơn ông nội.”

Ông Dụ thấy vẻ mặt của Dụ Hoài Ninh, trong lòng không vui, cảm giác bất mãn dâng lên. Ông liếc nhìn Thời Tranh, người vẫn im lặng, rồi mới từ từ kiềm chế cảm xúc, quay sang hỏi: "... Thời tiên sinh, cậu đột nhiên đến thăm, có chuyện gì không?"

Thời Tranh thấy đề tài chuyển sang mình, liền thong thả đặt chén trà xuống. Anh nhìn vào Dụ lão gia, ngữ khí khiêm tốn lễ phép, "Dì Hạ hàng năm đều ở nước ngoài, vì vậy bà ấy đặc biệt nhờ tôi thay mặt tới thăm lão gia."

"Từ khi anh trai ta và cháu trai qua đời, chị dâu luôn định cư ở nước ngoài, quả thực đã rất nhiều năm không gặp."

Mất chồng rồi lại mất con, bà ấy vẫn luôn chìm đắm trong nỗi thống khổ khó mà tự kìm chế, cho đến tận 10 năm sau mới giúp đỡ Thời Tranh. Hai người đã định cư ở nước ngoài, và trong suốt những năm qua gần như không có liên lạc gì với Dụ gia.

Ông khách sáo hỏi, "Chị ấy gần đây có khỏe không?"

"Vâng, sức khỏe của bà ấy rất tốt."

Anh trai, dì Hạ, chị dâu?

Dụ Hoài Ninh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, âm thầm điều chỉnh lại mối quan hệ giữa các nhân vật — Ông Dụ trước đây có một người anh trai đã qua đời, vợ của người anh trai là Hạ Minh, sau này lại giúp đỡ Thời Tranh.

Nếu chiếu theo cách tính như vậy, Thời Tranh cũng có thể được xem như trên danh nghĩa của mình là...…

Dụ Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông, trong mắt thoáng hiện một tia chế nhạo, khẽ trêu chọc gọi: “Chú nhỏ?"

_______

Tác giả có lời muốn nói: Công là nhận nuôi! Thụ là xuyên vào sách! Hai người không có bất kỳ quan hệ huyết thống hay quan hệ pháp lý chú - cháu nào! Việc gọi "chú nhỏ" chỉ là trêu đùa, sau này sẽ đổi cách xưng hô ~ (Ngoài ra, công 31 tuổi, thụ 22 tuổi, tuổi thực tế 28 tuổi.)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play