Tống Triết vùng vẫy dữ dội, nhưng có chết cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Thời Tranh.
Dụ Hoài Ninh đứng phía sau anh, liếc qua cảnh tượng này, nhẹ giọng châm chọc, “Triết thiếu quả nhiên là tay trói gà không chặt, bình thường ăn cơm toàn uổng phí à?”
Nguyên chủ vốn đã có miệng lưỡi cay nghiệt, Dụ Hoài Ninh cứ thế mà tuân theo tính cách của nguyên chủ, mỉa mai đôi câu cũng chẳng ai thấy lạ.
Lòng tự trọng của Tống Triết lập tức bị đâm cho nổ tung, cơn giận ùn ùn kéo lên đến đỉnh đầu. Hắn ta quay phắt lại, trừng mắt nhìn đám người còn đang đứng đực ra phía sau, quát lớn: “Còn ngây ra đó làm gì! Tao kêu tụi bây đến để đứng xem kịch chắc? Tất cả lên hết cho tao!”
Vừa dứt lời, đám người kia lập tức lao lên.
“Thời tổng, để tôi lo!” Trịnh Dung lớn tiếng gọi.
Thời Tranh phản ứng nhanh nhạy, lập tức đẩy Tống Triết về phía trước, sau đó xoay người kéo Dụ Hoài Ninh lùi lại phía sau.
Không biết Trịnh Dung lôi từ đâu ra một cây gậy sắt, một mình xông lên nghênh chiến. Anh ta là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp nghiêm khắc, khi còn ở nước A thậm chí từng thực chiến bằng đao thật súng thật.
Trong khi đó, đám người mà Tống Triết gọi đến chỉ là một lũ ô hợp, ra tay chẳng có chút bài bản nào, toàn dựa vào sức mạnh mà quơ quào lung tung, căn bản không phải đối thủ của Trịnh Dung.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play