9 giờ tối Dụ Hoài Ninh mới lái xe về đến nhà.
Cậu xoa xoa huyệt thái dương đang nhức nhối, đôi mắt tràn đầy mỏi mệt và xót xa không thể che giấu. Có lẽ là di chứng do thí nghiệm để lại, mỗi khi quá sức mệt mỏi đầu cậu lại đau như kim châm, thuốc giảm đau thông thường gần như không có tác dụng.
Hơn nữa, giấc ngủ của Dụ Hoài Ninh vốn đã nông, từ khi rời khỏi trung tâm thí nghiệm đến nay đã nửa tháng, cậu gần như hoàn toàn mất ngủ — ngủ chập chờn, dễ tỉnh và tỉnh dậy rồi thì không thể ngủ lại. Sắc mặt lúc này nhìn qua, thậm chí còn tiều tụy hơn cả khi trước.
“Hoài Ninh, con cuối cùng cũng về rồi!” Mẹ Dụ vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sofa. Nhìn dáng vẻ của con trai lớn, thần sắc bà đầy lo lắng, “Vẫn chưa ăn tối đúng không? Mẹ nấu canh cho con, đang hâm nóng trong bếp đấy, mẹ mang ra cho con nhé?”
"Mẹ, không cần đâu ạ." Dụ Hoài Ninh cởi áo khoác ôm mẹ một cái thật chặt, "Con hơi mệt, muốn lên nghỉ ngơi luôn."
Mẹ Dụ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, "Được, nếu đói bụng thì con xuống ăn sau."
"Tiểu An đâu mẹ? Ở phòng hả mẹ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT