Tô Kiến Dân còn có chút ganh tỵ, khi nghe thấy Văn Vãn nói “đói rồi”, lấp tức đem toàn bộ thức ăn vặt ở trước mặt đều đẩy đến trước mặt Vãn Vãn: “Văn Vãn, mau ăn, đừng để đói bụng” Dừng một chút, cũng đưa cho Trình Kiêu cầm một chút, chỉ là một chút ít: “Anh cũng ăn.
Trình Kiêu chỉ là hơi gật đầu, lại đem tất cả thức ăn vặt Kiến Dân cho anh một hơi đều đẩy hết qua trước mặt Vãn Vãn: “Vãn Vãn, em ăn"
“Trời ơi, hai người đừng đẩy qua đẩy lại nữa. Thức ăn vặt nhiều như vậy, đủ ăn mà. Anh Trình Kiêu, em đi pha một ly nước đường đỏ cho anh. Anh nhỏ, em cũng pha cho anh một ly Mắt của Tô Kiến Dẫn vốn dĩ đang nhìn chằm chằm Trình Kiêu, nghe thấy Vãn Vãn nói chuyện, hướng về phía cô nhe răng cười: “Không cần, anh không thích đồ ngọt, tự em đổ được rồi. Anh muốn uống, anh sẽ tự đổ.” Lại dừng một chút: “Ly của anh Trình Kiêu để anh đổ cho, Vãn Vãn em tự đổ trà của em được rồi."
Vãn Vãn hơi há miệng, anh nhỏ hôm nay có chút khác.
Nhìn thấy hành động của Tô Kiến Dân có chút trẻ con, Trình Kiêu cũng không vạch trần anh ấy, chỉ hướng về phía Vãn Vãn nháy mắt một cái.
Vãn Vãn còn chưa hiểu, đây là chuyện gì.
Khi Tô Cẩn trở về, vừa hay nhìn thấy chính là bộ dạng Trình Kiêu và Kiến Dân đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play