Tô Kiến Hoành nói: “Thực ra cũng có rất nhiều người bị cản trở, không nghĩ sẽ đến huyện báo danh, như vậy mới đáng tiếc đó."
“Thực ra cũng không có gì cả, năm nay không được, chẳng phải vẫn còn năm sau sao? Nói thế nào cũng có cơ hội cả."
Tô Kiến Hoành nghĩ thầm trong lòng. Đúng thế! Thời bọn họ được xem là may mắn rồi, có thể đợi được kỳ thi đại học khôi phục lại. Có một số người đã tuyệt vọng từ lâu, đến khi chết cũng chưa đợi được kỳ thi đại học, cái đó mới gọi là bất hạnh.
“Đi thôi, chúng ta về nhà, chắc chắn ba mẹ đang ở nhà mong ngóng chúng ta đó.” Tô Kiến Quốc khoác vai anh ta, muốn kéo anh ta về nhà mình.
Tô Kiến Hoành có chút do dự: “Như vậy không tốt lắm thì phải? Thân phận của anh sẽ ảnh hưởng đến mọi người, anh... không đi thì hơn. Anh có mang lương khô, lát nữa anh sẽ đi về thôn Hạ Hà"
“Anh sợ gì chứ? Anh cũng bị liên lụy mà, lẽ nào sau khi bị định thành phần thì không thể đến nhà họ hàng nữa à?” Tô Kiến Quốc nói, rồi kéo Tô Kiến Hoành về nhà.
Đương nhiên ông bảo vệ của đội vận chuyển quen biết Tô Kiến Hoành, ông ấy mắt nhắm mắt mở cho qua, không hề ngăn Tô Kiến Hoành lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play