Mẹ Trình nói: “Mẹ thì có tâm bệnh gì? Con, cái đứa nhỏ này, nhìn con sốt ruột chưa kìa. Mẹ chỉ là bị chứng hư, làm việc mệt mỏi mà thôi. Cũng không có gì khác cả."
Bác sĩ Thạch và bí thư chi bộ Sơn Thúc nhìn nhau, cũng biết mẹ con bọn họ cần nói chuyện riêng, nên đều xin phép đi về trước.
Bất kể tâm sự của mẹ Trình là gì, thì bác sĩ Thạch cũng biết đó là vấn đề cá nhân của bà, nếu người ta không có ý định cho người ngoài biết được, thì ông ta cũng không tiện để hỏi rõ.
Vừa đi ra bên ngoài, bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Số của đứa nhỏ Vân Hương này thật là khổ."
Bác sĩ Thạch ‘ồ một tiếng, nhìn về phía bí thư chi bộ Sơn Thúc, vẻ mặt nghi ngờ.
Đối với chuyện của Trình Kiêu, tất nhiên ông ta cũng không nên hỏi cái gì, chỉ biết là bố của Trình Kiêu mất từ lâu rồi. Đứa em gái ruột duy nhất cũng bị lạc mất, về những cái khác ông ta hoàn toàn không biết gì cả. Ông ta cũng không phải là một người thích hỏi chuyện riêng của nhà người khác.
“Năm đó, lúc Vân Hương gả cho Trình Đại Bằng, con bé còn không đồng ý. Chỉ là bố mẹ con bé nhất quyết ép nó, nên nó mới không thể phản kháng được mà đồng ý. Nhưng số của con bé không tốt. Thật vất vả mới có được cuộc sống tốt, thì chồng của nó lại bị núi đổ ập xuống. Cuối cùng thì con gái cũng bị lạc mất. Thật là số khổ mà.” Bí thư chi bộ Sơn Thúc thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play