Thật ra trong nội tâm Đóa Đóa cũng muốn đến gần chó, nhưng vì cô bé có bóng ma tâm lý ở nông thôn, cho nên vô cùng sợ chó sẽ cắn cô bé, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng mà thôi.
Nghe Vãn Vãn nói như vậy, cô bé liền đưa khăn tay lụa cho Vãn Vãn.
"Đóa Đóa, cậu chờ mình nha" Cầm khăn tay của Đóa Đóa, Vãn Vãn đi đến căn phòng đang nhốt Tia Chớp.
Lúc này Tia Chớp đang ở trên ban công, trên cổ đeo cái vòng, trên cái vòng có dây khóa xích.
Nhìn thấy Vãn Vãn đến đây, Tia Chớp rất vui, chạy qua đây, đi loanh quanh Vãn Vãn, nâng hai chân trước lên, muốn nhào lên liếʍ mặt Vãn Vãn.
"Tia Chớp, nặng!" Vãn Vãn nói nhỏ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười. Tia Chớp thả hai chân trước xuống, lại đi loanh quanh Vãn Vãn.
Vãn Vãn ôm vuốt lông nó một hồi, lấy khăn tay của Đóa Đóa ra, để gần đến mũi của Tia Chớp, cô bé nói: "Tia Chớp, cậu ngửi đi, đây là khăn tay của bạn tốt mình, về sau cô bé đến đây, cậu cũng không thể sủa, biết không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT