Ông ấy không nói là ông ấy có thể về nhà, bọn họ đã bị điều tới đây rồi, làm sao có thể được thả quay về nhà chứ.
Khi ông ấy bị đưa về đây thì đã biết, là ông ấy phải đối diện với cái chết rồi, những chuyện như thế này, nếu đã bị điều tới đây rồi, thì khả năng được quay trở về là rất thấp. Có thể là đến lúc ông chết rồi, nói không chừng cháu gái của ông ấy mới được nhìn thấy ông ấy, đáng tiếc là đến lúc đó thì ông đã không thể biết được nữa rồi.
“Nhất định có thể mà, ông Tiêu à, ông phải tin những lời mà cháu nói.” Tô Văn Vãn không thể nói quá lộ liễu được, chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt sự an ủi của cô bé.
Nếu như may mắn, nói không chừng không cần tới bốn năm nữa, bọn họ đã có thể trở về rồi.
Cô bé đã từng nghiên cứu về giai đoạn lịch sử này, mặc dù trên sách nói phải đợi 10 năm, nhưng thật ra vào năm 1976, là đã bắt đầu xoa dịu dần dần rồi, rất nhiều người đã bắt đầu trở lại huyện thành để làm việc trở lại rồi.
Nhưng Tiêu Trường Chinh với ông Thạch và giáo sư Lý mấy người bọn họ vẫn không biết, mấy người họ đã chết tâm rồi, họ chưa bao giờ nghĩ là họ có thể quay trở lại thành phố, quay trở về nói mà họ đã làm việc trước đây. Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới, cũng đã thất vọng, cho nên bọn họ cũng không hy vọng vào những lời này, bọn họ chỉ cười khi nghe cô bé Vãn Vãn nói như vậy, chứ không suy nghĩ gì thêm.
Sau khi Tô Vãn Vãn an ủi Tiêu Trường Chinh với ông Thạch và giáo sư Lý xong, cô bé đặt những thứ mà cô bé lấy ở nhà tới trước mặt các ông ấy, cô bé cũng không dám ở lại lâu, sợ bị người khác nhìn thấy, sẽ chuốc thêm những phiền phức không cần thiết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play