Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đương nhiên anh ấy hy vọng Tô Cần có thể sống tốt, dù sao em ba của mình cũng là vợ của Tô Cần, mong rằng ngày tháng của bọn họ sẽ hạnh phúc.
"Bây giờ quan hệ của Tô Thành Tài với anh em nhà em có tốt không?" Tôn Trường Vệ cân nhắc rồi hỏi.
Tô Cần nói: "Chú ba đi học là nhờ em và anh cả tài trợ cho chú ấy, quan hệ giữa em và chú ấy cũng khá tốt."
Tôn Trường Vệ lại cười lạnh: "Tô Cần, em vẫn còn thật thà quá, em cảm thấy cậu ta coi em là anh em, nếu thật sự giống như em nghĩ, em cũng sẽ không bỏ ra cho cái nhà đó mà chẳng oán than một lời như vậy, mẹ em cũng sẽ không gây chuyện như thế. Ba cũng nói rồi, chắc chắn mẹ em sẽ làm ầm ĩ vì Tô Thành Tài sau đó bắt em nhường công việc. Em ba của em không biết tình hình ư? Cậu ta biết, chỉ sợ là sẽ lặng lẽ hưởng thụ điều đó, coi như không biết đúng không?"
Tô Cần im lặng, rất muốn phản bác anh rể, nhưng lại phát hiện không phản bác được, bởi vì anh ấy phân tích không phải không có lý.
"Em ấy à, quá tốt bụng, có đôi khi cũng quá ngốc. Bây giờ đã chuyển ra ngoài rồi, công việc này không thể nhường, cũng không thể để bọn họ làm ầm ĩ, chỉ cần em dứt khoát, chẳng lẽ còn sợ bọn họ ầm ĩ chắc? Bọn họ dám ầm ĩ chẳng phải là vì thấy em dễ bắt nạt hay sao."
Tô Cần á khẩu không trả lời được, bởi vì anh rể nói không sai chút nào, vẫn là vì anh ấy quá mềm lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT