“Chuyện xưởng đậu hũ em không nhớ rõ lắm, cha mẹ và ông bà nội đều rất ít nói.”
“Muốn xưởng đậu hũ quay về của nhà chúng ta là không có hy vọng, mỗi ngày chị có một ý tưởng mới, trước kia muốn vào thành phố làm công nhân tạm thời, hiện tại muốn vác kẹo hồ lô ra chợ bán, cảm giác bán kẹo hồ lô so với làm công nhân tạm thời ổn định hơn, nhưng có thể sẽ bị bắt.”
Tiết Hoa Bình không hiểu tại sao lại muốn cười: “Kẹo hồ lô quả thật rất dễ bị bắt, quá nổi bật.”
Miêu Thải Ngọc: “Phiền thật, nếu như trong chợ có người bán kẹo hồ lô, kẹo mạch nha, rượu gạo thì tốt rồi, như vậy chị có thể miễn cưỡng chịu đựng chuyện một năm phát tiền một lần, lúc nào mệt quá thì mua kẹo ăn cho ngọt.”
Đề tài hai người chuyển từ Tiết Thái Lai sang đồ ăn.
Miêu Thải Ngọc cảm giác được tâm trạng Hoa Bình tốt lên, cũng coi như yên tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play