Về phần cha Tiết Nhị Trụ, nếu ăn vụng thì phải có giác ngộ bị phát hiện, chết là do xứng đáng.
Tiền Viên Viên cũng không quan tâm nhà Tiết Nhị Trụ làm sao, cô ấy bây giờ vẫn có chút lo lắng cho chú Miêu và thím Triệu: “Thải Ngọc, chú thím thật sự không có việc gì à? Mình sợ hai người bọn họ bị bắt quá.”
“Cha mẹ mình bây giờ chỉ là xã viên bình thường, không phải cán bộ, không ai ghen tỵ với bọn họ, muốn tố cáo kéo bọn họ xuống, bọn họ vốn là quần chúng, nhiều nhất là bị giáo dục tư tưởng một trận, hơn nữa hiện tại đã là năm 1975, đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng từ học sinh trung học trở thành mẹ bỉm sữa rồi.”
Cô cảm thấy không cần phải trông gà hóa cuốc, chỉ cần cha là quần chúng, là một người xã viên bình thường thì rất an toàn.
“Quả thật, xã viên bình thường như chúng ta rất an toàn, tổ tiên mình đều là nông dân, còn cậu chỉ có cha từng làm giáo viên tiểu học, bây giờ cũng không làm nữa.”
“Ông bà nội mình cũng là nông dân, chỉ là biết nhiều hơn thế hệ bọn họ vài chữ mà thôi.”
Tiền Viên Viên ở nhà Miêu Thải Ngọc hàn huyên hơn nửa buổi chiều mới rời đi, sau khi cô ấy rời đi, Miêu Thải Ngọc đi gõ cửa phòng Hoa Bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play