Cậu ta không tin là sai chính tả, ở trong mắt cậu ta, chữ viết đều là thiên kỳ bách quái, dạng chữ gì cũng có, chờ cậu hỏi được sẽ về nhà nói cho mẹ biết, mẹ không phải sai chính tả, chữ này viết đúng rồi.
Mẹ viết không sai, mẹ chỉ là quên cách đọc thôi.
Thầy Miêu thật sự nói cho cậu ta biết nên đọc như thế nào, cậu ta hỏi có phải chữ viết sai rồi hay không, thầy Miêu trả lời không phải, chữ này đúng là có tồn tại.
Cậu ta về nhà lập tức nói với mẹ, mẹ còn khen cậu ta thông minh.
Tôn Tố Lan không biết nói tiếng phổ thông, nhưng nhớ rõ địa chỉ nhà mẹ đẻ mình nên đọc bằng tiếng phổ thông như thế nào.
“Đây là bà ngoại lúc mẹ mười tuổi, nhờ giáo viên trong thôn giúp mẹ viết, lúc ấy mẹ không biết bên trên viết nội dung gì, bà ngoại cũng không nói cho mẹ, năm mẹ bỏ nhà đi, bà ngoại đưa tờ giấy này cho mẹ, nói trên đó là địa chỉ nhà, chờ mẹ lập gia đình thì mang theo cha và các con trở về thăm bà.”
Tiết Hoa Bình nghe xong có chút khó chịu: “Xem ra lúc mẹ mười tuổi, bà ngoại đã nghĩ tới việc để mẹ chạy trốn, để mẹ lúc ấy còn là một cô bé một mình chạy trốn, chứng tỏ trong nhà còn nguy hiểm hơn bên ngoài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT