Còn câu hỏi liên quan tới hình mẫu lý tưởng, Khanh Khả Ngôn rõ ràng thích loại nữ cường. Bùi Như Niệm lại chọn đường ngược lại, tuyên bố mình là cô bé thích làm nũng cần được bảo vệ.
Cô tưởng hơn bốn năm không gặp, hình mẫu lý tưởng của Khanh Khả Ngôn không đến nỗi thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Kết quả, Bùi Như Niệm quá ngây thơ rồi.
Khanh Khả Ngôn chọn kết quả là: Không có cảm giác với con gái thích làm nũng nhưng nếu là bạn gái thì có thể.
Quả thực là cụm từ "tiêu chuẩn kép" được viết in hoa to rõ ra đó, thiên vị trắng trợn.
"Cô Bùi, bây giờ ý của ekip chương trình là để tối nay cô chọn Khanh Khả Ngôn." Đạo diễn nhận ra sự băn khoăn của cô, chủ động tìm Bùi Như Niệm đàm phán: "Tôi thay mặt ekip chương trình bảo đảm với cô, toàn bộ quá trình quay sẽ không bị biên tập cắt ghép ác ý. Nếu có bùng nổ quy mô lớn ở trên mạng, bộ phận quan hệ xã hội có thể giải nguy và xử lý vấn đề kịp thời cho cô."
Quay tới bây giờ, kẻ mù cũng có thể nhận ra Khanh Khả Ngôn có ý với Bùi Như Niệm. Nếu đổi thành khách mời nữ khác thì đã ôm đùi đỉnh lưu, cọ nhiệt lâu rồi.
Bùi Như Niệm lại khăng khăng không có phản ứng gì, còn trốn tránh đỉnh lưu.
Ekip chương trình không nghĩ ra vì sao cô không cần cơ hội nổi tiếng này mà gắng sức đẩy đỉnh lưu ra ngoài? Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng duy nhất là sợ bị fan mắng.
"Cô Bùi, tôi muốn nói thêm một câu, hắc hồng* thì cũng là nổi, cơ hội nổi tiếng như thế này có đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu."
* hắc hồng: nổi nhờ tai tiếng hoặc nổi nhờ dựa hơi tên tuổi người khác chứ không phải đi lên bằng chính thực lực hay tác phẩm của mình.
"Tôi hiểu, cảm ơn đạo diễn." Bùi Như Niệm hít sâu một hơi, trao đổi với tổ quay phim: "Có thể để tôi nói vài lời riêng với thầy Khanh không?"
"Đương nhiên." Nhân viên biết điều chừa lại không gian cho họ.
Trong vườn hoa to như thế chỉ còn lại hai người.
Bùi Như Niệm đi tới trước mặt Khanh Khả Ngôn, tâm tư rối bời, dứt khoát dùng hành động để bày tỏ.
Cô khom lưng thành chín mươi độ, cúi đầu thật sâu trước mặt Khanh Khả Ngôn.
"Xin lỗi."
Khanh Khả Ngôn hỏi: "Xin lỗi cái gì?"
Bùi Như Niệm giữ vững tư thế cúi người, không dám ngẩng đầu lên, sợ bị anh thấy đôi mắt ửng đỏ: "Lúc đó chia tay với anh, thực xin lỗi."
"Không cần phải nói xin lỗi chuyện chia tay." Khanh Khả Ngôn vươn tay ra, đỡ cô dậy.
Thấy Bùi Như Niệm vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, anh sờ mặt cô theo trực giác, chà lau khóe mắt ửng đỏ của cô.
Bùi Như Niệm nói: "Còn nữa, anh từ chối tôi rất nhiều lần mà tôi còn quấn quýt lấy anh, khiến anh ngột ngạt."
"Càng không cần xin lỗi chuyện đó." Khanh Khả Ngôn nói: "Anh từ chối em là vì chưa kịp chuẩn bị để yêu đương, không phải ghét em."
"Ghét tôi cũng không sao, đúng là tôi rất phiền phức." Bùi Như Niệm cắn môi, nén tiếng khóc lại, nhắc lại lần nữa: "Xin lỗi."
"Đừng khóc." Khanh Khả Ngôn không có khăn giấy, anh dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: "Bùi Như Niệm, em đúng là nên nói xin lỗi với anh nhưng không phải vì những chuyện em nói."
"Vậy là vì sao..." Bùi Như Niệm chẳng những không ngừng khóc mà càng khóc dữ hơn.
Cô vẫn có tật xấu, nếu tự mình im lặng trốn đi thì một lát là có thể khôi phục trạng thái như không có gì xảy ra, nhưng nếu có người hò hét bên cạnh mình thì nước mắt sẽ như nước lũ vỡ đê, chảy rào rào ra ngoài.
Tay áo Khanh Khả Ngôn ướt đẫm, Bùi Như Niệm vẫn khóc thút thít không ngừng.
Rõ ràng là Khanh Khả Ngôn bị vứt bỏ, Bùi Như Niệm lại tủi thân hơn anh.
"Đừng khóc." Khanh Khả Ngôn hơi bất đắc dĩ gọi: "Như Niệm."
Xưng hô như thế này nghe giống như một câu thần chú.
Bùi Như Niệm nghe thấy lập tức nín khóc, ngẩng đầu nhìn anh, mắt ửng đỏ như một tiểu bạch thỏ đáng thương.
Trước kia lúc hai người xác lập quan hệ, Khanh Khả Ngôn luôn gọi cả họ lẫn tên của cô, không thân thiết chút nào.
Tâm tư của Bùi Như Niệm càng muốn xưng hô thân thiết, làm nũng nhiều lần nhưng Khanh Khả Ngôn không chịu đổi giọng.
Sau này, khi Bùi Như Niệm cáu, anh mới dùng giọng điệu như thỏa hiệp khẽ kêu một tiếng "Như Niệm".
Giống y giọng điệu vừa nãy.
Vì sao?
Rõ ràng là chia tay rồi mà.
Khanh Khả Ngôn: "Em muốn xin lỗi thật à?"
"Ừ!" Bùi Như Niệm nặng nề gật đầu.
"Được, vậy tối nay chọn anh."
"Tôi..."
"Em chọn anh, anh sẽ tha thứ cho em." Khanh Khả Ngôn dứt lời, nhìn thẳng vào cô, chờ câu trả lời của cô.
Bùi Như Niệm không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý, trong đầu càng lúc càng hỗn loạn.
Mắt Khanh Khả Ngôn lộ ra ý cười, lại định lau nước mắt cho cô.
Bùi Như Niệm lùi lại sau, tránh tay anh.
"..." Ánh mắt Khanh Khả Ngôn trầm xuống.
Bùi Như Niệm dụi mắt, khẽ phàn nàn: "Đừng lau, sẽ tạo thành nếp nhăn."
Tuy cô hồ đồ nhưng dù gì cũng là diễn viên, phải chú ý chăm sóc nhan sắc.
Vải quần áo thô như thế, sao cọ thẳng lên mặt được?
Khanh Khả Ngôn: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý."
Xem mắt kết thúc, bốn vị khách mời trở về biệt thự, tiến hành bỏ phiếu lần cuối.
Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương tiến triển khá thuận lợi, thành công tạo ghép thành đôi vợ chồng đầu tiên.
Trong bốn người còn lại, Bùi Như Niệm chọn Khanh Khả Ngôn như đã hứa, trở thành đôi vợ chồng thứ hai. Vưu Mễ và Diệp Linh ghép đôi thất bại, tự động trở thành đôi thứ ba.
Ba đôi vợ chồng suôn sẻ ra đời, ekip chương trình chuẩn bị nghi thức chúc mừng nho nhỏ.
Quản lý hậu cần cho giăng đầy đèn màu trang trí như sương đọng trên lá, kẹp hết tất cả các phiếu bầu lên đó, mời ba cặp vợ chồng mới cưới chia ra chụp ảnh làm thẻ, chủ đề là: Nơi tình yêu bắt đầu.
Quay ba ngày, sáu khách mời viết tổng cộng mười tám phiếu bầu.
Phiếu bầu của năm khách mời trong đó đều viết các tên khác nhau..
Chỉ có phiếu bầu của Khanh Khả Ngôn là viết cùng một cái tên trong ba ngày liên tục:
Bùi Như Niệm, Bùi Như Niệm, Bùi Như Niệm.
Từ đầu tới cuối anh kiên quyết lựa chọn Bùi Như Niệm cho dù không được đối phương đáp lại.
Đến lượt hai người họ chụp hình, Bùi Như Niệm thấy ba phiếu này, có cảm giác nằm mơ giữa ban ngày.
Bùi Như Niệm của năm mười tám tuổi, ngốc nghếch, bất chấp theo đuổi Khanh Khả Ngôn chắc chắn sẽ không ngờ:
Một ngày nào đó trong tương lai mình cũng được anh kiên định lựa chọn.
Nhân viên: "Chúc mừng hai người trở thành vợ chồng mới cưới, xin mời biểu hiện hơi thân thiết một chút."
"Được." Khanh Khả Ngôn tới gần Bùi Như Niệm, tay khoác lên vai cô một cách tự nhiên.
Đèn flash sáng lên, cảnh này được lưu giữ lại vĩnh viễn trong tấm ảnh.
Nhân viên rửa tấm ảnh ra, giao cho họ, mời đôi vợ chồng mới cưới viết tâm trạng lúc này của họ ở mặt sau tấm ảnh.
Bùi Như Niệm khách sáo viết: Bốn tháng sắp tới nhờ thầy Khanh chỉ bảo nhiều hơn.
Tới lượt Khanh Khả Ngôn, anh cầm bút, viết xuống mấy chữ dưới nét bút xinh đẹp của Bùi Như Niệm:
Yêu em như thuở ban đầu.