Lâm Hướng Tuyết: “Ôi xin lỗi nhé, dạo này bên đài phát thanh có hơi bận, nếu không thì tớ sẽ về sớm phụ làm cơm.”
Mới đầu cô ấy chỉ muốn tìm một công việc nào đó có thể nuôi mình, thuận tiện cho việc mình ở trọ. Nhưng dần dần, cô ấy lại thích công việc làm phát thanh viên của đài phát thanh.
Có rất nhiều người, bao gồm cả cô ấy từng cho rằng phát thanh viên là công việc quá nhàn hạ dễ dàng. Cho tới khi cô vào làm ở đài phát thanh thì mới biết mình nghĩ quá đơn giản.
Ở đài phát thanh, nếu không có việc gì thì bọn họ cũng không nhàn rỗi, mà họ sẽ diễn tập phát sóng và luyện giọng. Dù sao thì đối với một người làm nghề phát thanh viên mà nói thì giọng nói là tiền vốn, họ phải giữ cho giọng của mình thật ổn định, khống chế giọng điệu thuần thục thì mới có thể sống được ở trong nghề này.
Trừ việc này ra thì bọn họ còn phải kiểm tra bản thảo, thu rất lâu, mà không phải chỉ thu một lần là đạt. Chỉ cần có một lỗi sai nhỏ thôi cũng phải thu âm lại. Điều này vô cùng tốn thời gian cùng với giọng nói.
So với công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ thì công việc này quá khô khan. Nhưng lạ là cô ấy rất thích phần có tính khiêu chiến của công việc này. Cho nên dạo này cô ấy như bọt biển vậy, liên tục hút lấy kiến thức nên không thể nào về sớm được.
Vốn dĩ Bạch Du đang mang thai, đáng ra cô ấy nên ở lại chăm sóc Bạch Du mới đúng. Nhưng bây giờ lại ngược lại thành Bạch Du nấu cơm cho cô ấy ăn, cô ấy cảm thấy vô cùng có lỗi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT