Những kẻ như họ, ngay cả đất nước cũng có thể phản bội, sao có thể còn nói đến tình người hay lương tâm?
Nghĩ đến trước khi hôn mê, cô ấy còn khổ sở khuyên Ôn Tĩnh Uyển quay đầu là bờ, cô ấy thấy hơi buồn cười.
Bạch Du: “Bác sĩ nói cậu mất nhiều máu, cần phải bồi bổ thêm, tớ về nấu chút đồ ăn bổ máu cho cậu nhé, cậu ở bệnh viện một mình có ổn không?”
Lâm Hướng Tuyết: “Tất nhiên là ổn rồi, trong viện có nhiều bác sĩ và y tá lắm, tớ có việc gì thì gọi một tiếng là có người đến ngay, cậu nói sẽ nấu đồ ăn ngon cho tớ, thế tớ có thể gọi món không?”
Bạch Du thấy cô ấy vẫn muốn ăn, bỗng thấy yên tâm hơn nhiều nên cô mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, cậu muốn ăn gì?”
Lâm Hướng Tuyết liếm đôi môi tái nhợt nói: “Tớ hơi muốn ăn rượu nếp ngọt, nấu bằng đường đỏ, bên trong lại nấu thêm vài quả trứng, đúng là món ngon trên đời.”
Bạch Du gật đầu: “Không vấn đề gì, nhưng gạo nếp phải ngâm bảy tám tiếng, rượu nếp lên men cũng phải mất hơn một ngày, nhanh nhất thì đến ngày mốt cậu mới có thể ăn được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT