Bà Bạch đau lòng rơi nước mắt, không hề muốn cháu gái đi theo mình chịu khổ, xoa mắt nói: “Đứa bé ngoan ngoãn như thế này, mẹ cháu đúng là mù con mắt rồi!”
Bạch Du: “Bà ơi, bà đừng buồn nhé, vốn dĩ cháu cũng không thích công việc này, giờ lại vừa hay có cơ hội để cháu bán nó đi. À đúng rồi bà ơi, mai cháu định đi cùng với đồng nghiệp tới nhà dì của cô ấy ở Nam Kinh, con tính ở bên đó một khoảng thời gian ạ.”
Bà Bạch khổ tới không đứng dậy nổi: “Sao lại bất ngờ như thế? Nếu như cháu không muốn ở đây nữa thì có thể tới Thiên Tân ở nhà chú nhỏ cháu, như thế thì bà nội đi cùng cháu được mà.”
Đi lâu như thế rồi bà Bạch cũng rất nhớ hai đứa cháu ở Thiên Tân.
Chỉ là bà vẫn không thể nào yên tâm cô cháu gái này, lo lắng cô bị người mẹ Tần Chính Nhân hồ đồ kia bắt nạt cho nên mới mãi mà không chịu quay về Thiên Tân.
Bạch Du làm nũng mềm như bông: “Cháu không muốn làm bà lo lắng nên mới tính đi Nam Kinh đó ạ. Hơn nữa cháu vẫn luôn muốn đi Nam Kinh du lịch. Ngày thường khó có dịp được đi, bà nội cho cháu đi đi mà.”
Bà Bạch bị cháu gái làm nũng tới mức lòng mềm nhũn: “Đi Nam Kinh cũng được. Nhưng tới nơi thì nhớ gọi điện báo bình an về cho bà đấy nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT