Nhậm Nghiệp Lương không có quan hệ tốt với người trong nhà, ăn tết cũng không định trở về, vẫn luôn ở Phương gia, mấy năm trước anh ta cũng trải qua như vậy. Mà Nhậm gia cũng coi như không có đứa con trai này, cũng không muốn tìm người về. Dù sao mẹ Nhậm cũng sinh ba người con trai, lại bất công, cảm thấy cũng không sao cả.
Bất quá Nhậm Nghiệp Lương rõ ràng cũng không thèm để ý đến bọn họ, coi bà nội Phương như bà nội ruột mà đối đãi. Nếu không phải biết Nhậm gia không cho phép, Nhậm Nghiệp Lương đã muốn đem họ đổi thành họ Phương hoặc họ Chu rồi.
Bọn họ cũng không có ở lại trong thôn bao lâu, buổi chiều liền trở về huyện thành.
Hương vị tết rất đậm đà, trên đường phố ở huyện thành, trước cửa mỗi nhà đều dán câu đối đỏ, hai bên đường đều đầy bột phấn do pháo nổ, trong không khí cũng nồng nặc mùi pháo.
“Các anh khi nào thì đi?”
Thời tiết rất lạnh, Ôn Duyệt đem môi chôn trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo. Bởi vì miệng bị khăn quàng cổ che lại nên giọng nói nghe có chút rầu rĩ.
Chu Diệu mặc áo len cổ lọ cũng che phủ cằm, anh quét mắt nhìn Ôn Duyệt ở bên cạnh, trả lời: “Qua tết nguyên tiêu sẽ đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT