Dỗ dành trẻ con rất vất vả, lại còn phải dọn dẹp khi bé đi vệ sinh nữa, hai người vừa mới quen nhau, Lục Thành cũng không muốn làm phiền nàng, Không được, mọi người cứ về đi, nó khóc một lát rồi thôi, trẻ con không thể nuông chiều. Nói xong lại muốn bế A Nam trở lại.
Không!
A Nam đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy tay phụ thân ra, xoay người ôm lấy cái cổ Ngưng Hương, đầu dựa vào bờ vai của Ngưng Hương.
Thấy nhi tử không nghe lời, lần đầu tiên Lục Thành tức giận đến mức đầu sắp bốc khói, sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lập tức lạnh xuống.
A Nam đang quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, nhưng Ngưng Hương lại nhìn thấy rõ ràng. Trước đây biểu hiện của Lục Thành đều hết sức hiền hoà, đột nhiên tức giận, sự uy nghiêm trên khuôn mặt tuấn lãng làm cho nàng cảm thấy rất sợ hãi, liền có chút hối hận. Nàng có phải đã quá lỗ mãng hay không? Nàng không muốn nhìn thấy A Nam khóc, nhưng Lục Thành chưa chắc đã yên tâm khi giao nhi tử cho nàng chăm sóc...
Suy nghĩ trong đầu thoáng qua, Ngưng Hương rất lúng túng, nàng cắn môi, rủ mắt nhìn xuống đất, không biết có nên tiếp tục kiên trì hay không.
Lục Thành từ nhỏ đã phải chăm lo cho gia đình, huynh trưởng như cha, cách dạy dỗ đệ đệ muội muội đã thành thói quen, cho nên hắn rất hiểu rõ ánh mắt sợ hãi của bọn nhỏ, bây giờ thấy người trong lòng lộ ra dáng vẻ thận trọng lại đáng thương như vậy, hắn không khỏi hối hận. Đã làm nàng sợ rồi, Lục Thành vội vàng nhỏ giọng lại nói: Vậy, có làm phiền tới bọn muội hay không?
Giọng nói dịu dàng giống như biến thành một người khác vậy.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn lên, bất ngờ chạm vào ánh mắt thâm thúy của hắn, trong đó có náy náy cùng .. Ôn nhu?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play