Được rồi, chúng ta đi đây, nếu như không có gì quan trọng thì qua trung thu mới có thể về nhà.
Đưa cháu trai béo mập trong lòng giao cho tẩu tử, Lục Ngôn lần cuối nhìn về phía những người thân, khi ánh mắt rơi xuống Chu Ngọc, khóe miệng Lục Ngôn tươi cười sâu hơn, hắn đi tới sờ đầu A Mộc, sờ đầu A Đào, Chu Nguyên, Lục Anh, sau đó thuận tay vuốt đầu Chu Ngọc, cười giễu nói: Các đệ các muội ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, ai dám không thành thật, ta sẽ không mua quà cho người đó.
Nhị ca sớm trở về nhé! A Đào đột nhiên bổ nhào vào trên người nhị ca, ô ô khóc lên.
Lục Anh cũng nhào tới.
Lục Ngôn mỗi tay ôm một người, lúc cúi đầu dụ dỗ lặng lẽ lén nhìn biểu muội đối diện.
Chu Ngọc cũng rớt nước mắt, nhưng nàng đã là cô nương mười ba tuổi, không thể lại ôm biểu ca khóc, đặc biệt là bên cạnh nhiều người như vậy đều nhìn.
Đi thôi, chớ tới trễ. Lục Thành đứng trước xe lừa hô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT