Tố Nguyệt nâng cằm nàng lên, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, nghe đến đó nhẹ nhàng hỏi: Chạy thoát không?

Không biết, đang chạy thì đã tỉnh. Ngưng Hương thuận miệng nói dối, điều nàng muốn nói chính là chuyện phía sau , không khỏi siết chặt tay Tố Nguyệt, Tố Nguyệt, chúng ta tích góp tiền, chờ thế tử phu nhân vào cửa, chúng ta sẽ chuộc thân, nàng ấy không thích chúng ta, sẽ để cho chúng ta đi .

Thế tử là người bá đạo, chỉ có thể sau khi Thẩm Du Du vào cửa các nàng mới có cơ hội. Để các nàng có thể chuộc thân ước chừng hai mươi lượng, hiện tại bây giờ bắt đầu tích góp, lương tháng cộng với tiền thưởng, sang năm lúc thế tử xuất chinh là có thể tích góp đủ, trong lúc ấy nàng sẽ từ từ khuyên Tố Nguyệt thu lại tình cảm đối với thế tử, cố gắng bảo trì sự trong sạch.

Tố Nguyệt rất thích nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong mắt đều là ý cười, Chỉ là một giấc mộng mà đã khiến muội sợ hãi như vậy, vậy muội còn nhớ người thế tử cưới là ai không? Nghe nói lão phu nhân đang vừa ý biểu tiểu thư của Thẩm gia, chẳng lẽ lại là nàng ấy?

Còn không phải là nàng ta sao?

Ngưng Hương trong lòng cười khổ, nhưng lại không muốn nói rõ, Trong mộng mơ mơ hồ hồ , không biết là ai. Tố Nguyệt, tỷ cùng ta chuộc thân đi, đến lúc đó tỷ theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội. Tố Nguyệt là cô nhi, ngay cả nhà ở cũng không có, chỉ cần nàng bằng lòng, Ngưng Hương nguyện ý mang nàng về nhà.

Tố Nguyệt buông tiếng thở dài, Thế tử đối với chúng ta tốt như vậy, muội lại muốn bỏ đi, nếu ta nói cho ngài ấy biết, ngài ấy chắc chắn sẽ rất buồn?

Ngưng Hương lập tức luống cuống, khẩn cầu nhìn nàng, Tố Nguyệt tỷ đừng nói...

Kiếp trước nàng đã từng van xin một lần, đến bây giờ Ngưng Hương vẫn còn nhớ rõ nụ cười lạnh lùng của thế tử, hắn đè ở trên người nàng, từng chút từng chút nhóm lửa trên ngực nàng, nói nàng sinh ra là người của hắn, chết cũng là quỷ của hắn, còn dám nói như vậy một lần nữa, hắn chắc chắn sẽ ăn sạch nàng.

Nhìn muội sợ như vậy, yên tâm đi, tỷ sẽ không nói đâu. Tố Nguyệt thu lại nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, Muội muốn tốt cho ta, ta biết, chỉ là chuộc thân không đơn giản như vậy, hơn nữa thế tử phu nhân tương lai cũng không nhất định sẽ giống như người trong giấc mơ của muội, muội đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ cứ lo chăm sóc bản thân cho tốt đi đã.

Việc này quả thực không vội vàng được, Ngưng Hương cúi đầu dạ một tiếng.

Vậy muội nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài nhìn một chút. Tố Nguyệt nhìn ra cửa, Thế tử sắp về rồi , bên ngoài tuyết lớn, ta phải đi đón ngài.

Ngưng Hương gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống nhìn nàng nói, Tỷ đi đi.

Tố Nguyệt cười cười, đứng dậy, bưng khay rời khỏi phòng.

Ngưng Hương thu hồi ánh mắt, nhìn lên nóc nhà, khẽ thở phào một cái.

Ông trời đối với nàng cũng không tệ, để cho nàng sống lại một lần nữa, lần này chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra biện pháp bảo vệ bản thân, cũng như bảo vệ những người thân bên cạnh. Hôm nay đã là hai mươi tám, cuối tháng nàng nhất định phải về nhà, thăm đệ đệ một chút, đời kiếp đệ đệ đang sống thật tốt đến cuối năm, nhưng lại bởi vì đùa nghịch băng trên sông nên không cẩn thận rơi vào vết nứt của tảng băng...

Nàng không cho phép hắn đi đến bờ sông nữa, nếu hắn cứ nhất quyết đi nàng sẽ đánh, đánh cho tới khi hắn nhớ kỹ lời dạy của nàng.

Trong lúc vừa khóc vừa suy nghĩ, dưới mái hiên đột nhiên truyền đến giọng nói nam nhân quen thuộc, Ngươi đi nhìn xem các nàng bày cơm chưa, ta qua thăm Ngưng Hương một lát.

Ngưng Hương trong lòng căng thẳng, nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nhắm mắt lại.

Nàng rất sợ người nam nhân kia, nếu như nàng giả bộ ngủ, hắn nhìn một cái rồi sẽ đi chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play