Dỗ dành đường muội xong, ánh mắt Ngưng Hương quay lại trên tấm vải, trong lòng kỳ thật cũng có chút kỳ quái. Trước kia A Nam đến Từ gia cách khoảng ba bốn ngày một lần, lần này đã quá ngày rồi, thực sự rất bận sao, hay do Lục Thành quá nghe lời, vì tránh hiềm nghi nên chàng không đến cũng không cho A Nam đến đây?
Suy đoán lung tung cả một đêm, ngày hôm sau Lục Định liền dẫn A Đào và A Nam tới.
Cô cô, đau! Vừa nhìn thấy nương, A Nam ủy khuất giơ cánh tay mập mạp của mình lên cho nương xem.
Ngưng Hương cúi đầu liền thấy ngay trong lòng bàn tay tiểu tử một vết thương rất sâu, mặc dù đã kết vảy nhưng vừa nhìn đã khiến tim nàng thắt lại .
Sao vậy? Ngưng Hương siết chặt cổ tay A Nam, đau lòng hỏi Lục Định.
Lục Định không dám nhìn nàng, rủ mắt nói: Hôm đó đệ đang dỗ A Nam thì bên ngoài có người gọi, đệ thấy A Nam đang tự chơi nên không ôm bé ra ngoài, ai ngờ mới vừa ra bên ngoài thì liền nghe thấy tiếng khóc, vừa đi vào thì thấy hắn đang cầm tấm gỗ thả vào trong chum nước, trên ván gỗ có cái đinh, không cẩn thận bị đâm tay...
Xế chiều đại ca trở về liền cầm hèo đánh hắn mấy cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT