Lục Thành rất ưa thích nhìn bộ dạng xấu hổ muốn chết này của nàng, hắn nhìn cái gáy của nàng mà nhìn cũng không chớp mắt, bất quá cuối cùng vẫn đau lòng cho nàng, hắn nuốt vài cái rồi xoay người nhìn về phía trước, khàn giọng nhắc nhở nàng: Vậy nàng ngoảnh mặt về trước nằm ngủ một xíu đi, mặt trời rất nắng đừng để bị rám đen.
Mặt trời phơi nắng cũng đều suy xét đến , hắn hình như có phần săn sóc quá rồi?
Ngưng Hương nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó, không biết là bị mặt trời phơi nắng hay là bị lời của hắn nói, giống như cái gì cũng đều không nghe được .
Một đường im lặng, xe lừa chậm chậm đi về phía bắc, lúc gần sắp đến chỗ Từ Thu Nhi và A Mộc đứng ở ngã ba, Lục Thành mới thấp giọng hỏi: Ngày mai nàng trở về có phải cũng chỉ có Thu Nhi và A Mộc đến tiễn nàng hay không?
Đúng vậy, làm sao vậy? Ngưng Hương hoang mang hỏi.
Lục Thành cười, đầu cũng không quay lại nói: Vậy ngày mai ta ở đây đợi nàng, nàng chỉ cần kiếm cớ ứng phó hai người bọn họ là được rồi.
Ngưng Hương sốt ruột, đệ đệ dễ lừa gạt rồi, nhưng còn đường muội vốn vẫn đoán mò nàng cùng Lục Thành...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT