Thẩm Du Du nghỉ tại biệt viện cùng với mẫu thân của nàng, Bùi Cảnh Hàn muốn qua bên đó bồi nàng.
Đi một đoạn đường, hắn quay đầu lại nhìn thấy Tố Nguyệt đang vui vẻ quan sát những cây hoa bên đường, bước chân Bùi Cảnh Hàn chậm dần, thấp giọng hỏi: Tại sao lại không nói chuyện?
Tố Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với đôi mắt phượng có ý tìm tòi nghiên cứu của hắn, nàng nhanh chóng dời mắt đi, nhỏ giọng hừ: Nghe nói âm thanh của biểu cô nương so với chim hoàng anh hót còn nghe hay hơn, em sợ thế tử nghe quen rồi nên không chịu được giọng quạ đen của em nữa, dứt khoát ngậm miệng cho rồi.
Hắn khuyên nàng an phận, nàng liền giữ khuôn phép, một chút thương tâm cũng không dám lộ ra ngoài, về sau lại thấy Thẩm Du Du ở bên cạnh hắn, nàng mới hiểu được là Bùi Cảnh Hàn thích nhìn các nữ nhân vì hắn mà ghen, nhưng chỉ có thể ghen tuông nhỏ nhẹ, nói một chút ý tứ chua chua là đủ rồi, không thể làm ầm ĩ lên phá hư tâm tình của hắn.
Nếu như giọng em là quạ đen thì chẳng phải sở thích của ta rất là quái dị sao, lại đi thích nghe quạ đen nói chuyện? Bùi Cảnh Hàn nắm tay nàng, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng. Lời ấy không phải là giả dối, quả thật hắn thích nhất giọng của Tố Nguyệt, hắn thích nghe âm thanh vừa trong trẻo vừa êm tai của nàng, nếu không hắn sẽ cảm thấy bực bội.
Đôi mắt đẹp của Tố Nguyệt lần nữa nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ hết sức: Thật sao?
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, dịu dàng sờ khuôn mặt nàng, Đừng có đoán mò, nàng là biểu muội của ta, ta là huynh trưởng đương nhiên phải bồi nàng thật tốt, nhưng không phải có nàng ta thì sẽ quên em, nếu không vì sao ta còn muốn dẫn em ra ngoài?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT