Căn cứ vào phương hướng truy tung của Cổ chỉ dẫn, Thẩm Hàm Nguyệt rất nhanh đã đuổi kịp Hoàng Thiên Trấn.
"Tiểu ca ca, chờ ta một chút."
Hoàng Thiên Trấn vừa nghe liền dừng bước, nhìn lại, hắn nhìn thấy Thẩm Hàm Nguyệt đang chạy về phía hắn.
"Sao ngươi lại chạy trở về rồi?"
Hoàng Thiên Trấn hiếu kỳ hỏi.
"Ta quên đưa ngươi một món quà."
Thẩm Hàm Nguyệt chạy đến trước mặt Hoàng Thiên Trấn rất gần, cảm giác sắp dính vào với nhau.
"Quà gì?"
Hoàng Thiên Trấn cũng tò mò, quà gì khiến cho Thẩm Hàm Nguyệt phí sức quay lại tặng như vậy.
"Chính là..."
Đột nhiên Thẩm Hàm Nguyệt liền nhón chân lên, nhanh chóng hôn lên môi của Hoàng Thiên Trấn. Hời hợt lướt qua môi, sau đó nàng đỏ mặt chạy ra ngoài.
"Tiểu ca ca, không được quên ta đấy, ta sẽ ở Trùng Cốc chờ ngươi đến tìm ta."
Thẩm Hàm Nguyệt chạy cách một khoảng rất dài mới quay đầu lại nhắc nhở Hoàng Thiên Trấn không được quên nàng, sau đó nàng liền cười hi hi biến mất ở nơi xa.
.....
Hoàng Thiên Trấn ngơ ngác đứng tại chỗ, như thể vẫn chưa bừng tỉnh từ chuyện vừa rồi. Hồi lâu, Hoàng Thiên Trấn mới dần dần tỉnh táo lại!
"Ta... Ta có tài đức gì chứ?"
Hoàng Thiên Trấn cũng không ngờ tới Thẩm Hàm Nguyệt sẽ thích hắn, có một tỷ tỷ, hiện tại lại tới một muội muội. Điều này khiến cho hắn rất có cảm giác mang tội, rất sợ bản thân sẽ có lỗi với tình cảm của các nàng.
Cũng sợ bản thân sẽ phụ lòng hai tỷ muội này.
Nhưng nhớ tới mấy ngày chung sống với hai tỷ muội, trên mặt của hắn cũng hiện ra nụ cười.
Hơn nữa nhớ đến sự hoạt bát quỷ quái cùng nghịch ngợm gây sự của Thẩm Hàm Nguyệt, nụ cười trên mặt của Hoàng Thiên Trấn càng đậm hơn.
"Phụ Vương, ngươi nói không hoàn toàn đúng, nữ nhân bên ngoài không hoàn toàn là cọp cái, cũng có nữ nhân dịu dàng dễ thương khiến cho người ta thương tiếc."
"Ta đã gặp rồi.”
"Phụ Vương, nữ nhân dịu dàng dễ thương cứ giao cho ta đi. Mấy loại như cọp cái cứ giao cho Phụ Vương ngươi, như vậy, ngươi cũng biết được mấy ngày nay ta trải qua như thế nào."
Hoàng Thiên Trấn cũng không biết sao, hắn thật sự hy vọng Phụ Vương có thể gặp phải cọp cái, như vậy, Phụ Vương có thể trải nghiệm được khoái lạc khác.
"Mau, ghi chép lại trọng điểm của những lời này, nhất định phải đem lời mà hắn nói tỉ mỉ truyền lại cho Vương gia, ta tin rằng Vương gia nghe được lời này của nhi tử nhà mình, sẽ rất cảm động."
Cái tốt không học, chuyên học cái xấu, đám người Bạch Đấu Thăng núp trong bóng tối đã ghi chép lại cặn kẽ lời của Hoàng Thiên Trấn.
Bọn họ làm như vậy, không phải là bởi vì Hoàng Thiên Trấn rải cẩu lương cho bọn họ.
Cũng không phải là bởi vì bọn họ ngưỡng mộ, đơn thuần là bọn họ không quen nhìn thứ ái tình này. Chậc chậc, sao lại có mùi giấm chua vậy chứ?
Nhìn thấy muội muội nhảy nhót trở về, tỷ tỷ Thẩm Hàm Nghiên tò mò, lén hỏi muội muội đã tặng lễ vật gì. Muội muội lại làm ra vẻ bí ấp a ấp úng, không nói cho tỷ tỷ nàng biết nàng đã tặng cái gì, chọc cho tỷ tỷ gấp gáp bắt lấy muội muội tra khảo.
Lương Hưng Thần như thể không nhìn thấy cảnh tượng hai tỷ muội đùa giỡn, hắn tiếp tục dẫn đường, hắn cũng không hỏi Nhị tiểu thư cụ thể đi làm cái gì.
Ánh mắt của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, không ai biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh ba người bọn họ đã đi tới trong một trấn nhỏ, Lương Hưng Thần sắp xếp hai tỷ muội ở trong một nhà trọ nhỏ, đợi nghỉ ngơi một đêm rồi lên đường.
"Ta có một lão bằng hữu ở gần đây, ta đi tụ họp với hắn một chút, hai người các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp tục lên đường."
Hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên tò mò, nơi nhỏ kiểu này lại có thể có lão bằng hữu của trưởng bối trong tộc, có thể làm lão bằng hữu của nhau, vậy chắc chắn cũng là cường giả Tông Sư.
Thành thị còn không có cường giả Tông Sư, ở một trấn nhỏ bé lại ẩn dấu một vị, nhưng mà hiếu kỳ thì hiếu kỳ, các nàng không phải là con nít, không phải là chuyện gì cũng phải hỏi tới cùng.
Cứ như vậy các nàng đi nghỉ ngơi, còn Lương Hưng Thần lại rời khỏi trấn nhỏ này.
Lương Hưng Thần nói dối, hắn căn bản không hề có lão bằng hữu gì ở trấn nhỏ này cả.
Hắn rời đi là quay lại tìm Hoàng Thiên Trấn, rõ ràng hắn đã phát giác cái gì đó, hắn chuẩn bị len lén diệt trừ tai hoạ này. Nhờ vào sự chỉ dẫn của Cổ Truy Tung, Lương Hưng Thần rất nhanh đã tìm được Hoàng Thiên Trấn ở huyện Cổ Phong.
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy Lương Hưng Thần cũng rất bất ngờ, suy nghĩ một lát, trên mặt của hắn lộ ra vẻ tươi cười, hắn cho rằng Thẩm Hàm Nghiên cũng có món quà gì muốn tặng hắn, bảo Lương Hưng Thần đưa tới.
Hắn đang vui vẻ thân thiện chào đón, kết quả hắn nhìn thấy Lương Hưng Thần không nói hai lời, trực tiếp một chưởng đánh qua. Chân khí khổng lồ mà hung bạo trong nháy mắt hóa thành ấn chưởng cực đại hình thực, trực tiếp đánh cả người Hoàng Thiên Trấn bay ra.
"Oanh"
Hoàng Thiên Trấn trực tiếp đập ngã một căn phòng, cả người bối rối thổ huyết nằm ở trong đống phế tích.
Người ở chung quanh nghe thấy động tĩnh như vậy, đã sớm co cẳng chạy ra xa, bọn họ cũng không muốn bị ảnh hưởng lần nữa.
"Vì sao?"
Hoàng Thiên Trấn cảm giác xương sườn của mình đã gãy hai, ba cái, khí huyết trong cơ thể hỗn loạn bất thường, nội lực cũng không vận lên được dù chỉ một chút.
Hắn không nhúc nhích được, thân thể của hắn đã không nghe theo hắn sai khiến.
Tùy ý một chưởng liền đánh hắn thành dáng vẻ này, khoảng cáchgiữa Tiên Thiên và Tông Sư lại lớn như vậy sao?
Lúc này thứ mà Hoàng Thiên Trấn để ý không phải thương thế trên người hắn, điều hắn muốn biết là Lương Hưng Thần tại sao phải xuất thủ công kích hắn.
"Vốn dĩ loại tiểu nhân vật như ngươi, bình thường ta đều sẽ không để vào mắt, thậm chí có thể coi ngươi là ngọn cỏ nhành hoa ven đường."
"Nhưng mà ngươi đã phạm phải cấm kỵ không nên phạm, ngươi không nên khiến đại tiểu thư nảy sinh tình cảm đối với ngươi, điều này đủ để khiến ta coi ngươi trở thành côn trùng có hại mà diệt trừ."
Lương Hưng Thần từng bước một đi về phía Hoàng Thiên Trấn, tay của hắn đã đặt ở trên kiếm, hiển nhiên muốn tiễn Hoàng Thiên Trấn một đoạn đường cuối cùng.
"Chỉ vì cái này, ngươi liền muốn giết ta, chẳng lẽ đại tiểu thư nhà các ngươi không thể thích người khác."
Hoàng Thiên Trấn không rõ, lão nhân này có phải bị bệnh hay không, tiểu thư nhà bọn họ thích hắn, là lỗi của hắn à?
"Bởi vì ngươi không xứng, cho nên ngươi phải chết."
Lương Hưng Thần liền muốn động thủ, kết quả mới rút kiếm ra, trên mặt hắn liền ra hiện một tia kinh nghi, trên người của Hoàng Thiên Trấn có Cổ Trùng, hơn nữa còn là hai Cổ Trùng đặc thù.
Hắn thân là trưởng lão của Trùng Cốc, mặc dù thứ am hiểu nhất là sử dụng kiếm, nhưng Cổ Thuật hắn cũng không yếu, sau khi tới gần Hoàng Thiên Trấn, đương nhiên cảm ứng được trên người của Hoàng Thiên Trấn có dao động yếu ớt của Cổ Trùng.
"Là tiểu thư để lại cho ngươi? Loại người như ngươi xứng sở hữu Cổ Trùng của Trùng Cốc chúng ta ư?"
Lương Hưng Thần nhấc tay lên, năm ngón tay mở ra hướng về phía Hoàng Thiên Trấn, nhất thời Hoàng Thiên Trấn bị chân khí của Lương Hưng Thần nhiếp khống ở giữa không trung. Nhiếp khống Hoàng Thiên Trấn ở giữa không trung, khoé miệng của Lương Hưng Thần liền bắt đầu lẩm bẩm, hiển nhiên là dùng cổ ngữ thuật đặc thù dẫn Cổ Trùng trên người Hoàng Thiên Trấn ra ngoài.
Hắn chuẩn bị lấy Cổ trên người của Hoàng Thiên Trấn ra, giết Hoàng Thiên Trấn.
Khi con Cổ thứ nhất xuất hiện từ trong ngực của Hoàng Thiên Trấn, cả người Lương Hưng Thần liền bị kinh hãi, đó là Hồ Điệp Cổ, lại là độc tình.
Đó là Hồ Điệp Cổ của đại tiểu thư, Hồ Điệp Cổ xuất hiện ở trên người của tên tiểu tử này, cũng có nghĩa đại tiểu thư đã… Lương Hưng Thần liền tức giận, đại tiểu thư chính là Thánh Nữ Trùng Cốc, thân phận vô cùng cao quý, người đàn ông này làm sao xứng với đại tiểu thư.
Đại tiểu thư làm sao vậy, sao lại đem trái tim cùng thân thể của mình giao cho nam nhân này.
Lương Hưng Thần hiện tại thật sự muốn đem Hoàng Thiên Trấn chém ngàn vạn vết đao, nhưng hắn không thể, Hồ Điệp Cổ ở trên người Hoàng Thiên Trấn, giết Hoàng Thiên Trấn, đại tiểu thư sẽ xảy ra chuyện.
Hồ Điệp Cổ vừa ra, Lương Hưng Thần liền không còn lòng giết Hoàng Thiên Trấn nữa.
Sát tâm không còn, nhưng hắn chính là chướng mắt Hoàng Thiên Trấn, luôn cảm thấy là tiểu tử này giở âm mưu quỷ kế lừa đại tiểu thư.
Hắn còn chưa nghĩ ra làm sao giáo huấn Hoàng Thiên Trấn, con Cổ thứ hai từ trên người Hoàng Trấn hiện ra.
Con Cổ thứ hai vừa xuất hiện, thân thể của Lương Hưng Thần đột nhiên cứng đờ, chân khí dừng lại một chút, Hoàng Thiên Trấn trực tiếp từ không trung ngã xuống.
Kim Tằm Cổ của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư cũng đem Kim Tằm Cổ tặng cho tiểu tử này.
Lương Hưng Thần thật là muốn thổ huyết, sự quý hiếm của Kim Tằm Cổ, Nhị tiểu thư không phải có thể không biết.
Nhưng nhị tiểu thư vẫn đem tặng Thánh Cổ quan trọng như vậy, nói cách khác nhị tiểu thư đối với tiểu tử này cũng… Lương Hưng Thần rút kiếm muốn chém tới, nhưng kiếm đến giữa không trung, hắn lại không chém xuống được.
"Ngươi… được, ngươi được lắm, ta cho rằng ngươi chỉ lừa gạt trái tim của đại tiểu thư chúng ta, không ngờ rằng ngươi ngay cả trái tim của nhị tiểu thư chúng ta cũng lừa gạt."
"Hai vị tiểu thư thêm Kim Tằm Cổ, ngươi, ngươi…"
Lương Hưng Thần trừng mắt giận dữ nhìn Hoàng Thiên Trấn, rồi lại không làm gì được Hoàng Thiên Trấn.
"Đây là Kim Tằm Cổ, là khi đó…"