“Anh, cám ơn ngươi.”
Tô Manh Manh nói.
“Ngươi không cần khách sáo với ta như vậy. Lúc trước ngươi cho ta đồ ăn, quần áo, tiền bạc, ta vẫn ghi tạc trong lòng.”
“Tặng đồ ăn? Tặng quần áo? Cho tiền sao?”
Tô Manh Manh bối rối ngước nhìn Hoàng Đông Kiệt, nàng đã tặng hơi ấm cho một số người khó khăn cần giúp đỡ, nhưng nàng lại không nhớ rằng mình đã tặng cho Hoàng Đông Kiệt.
“Người ăn xin, hẳn là trước đây ngươi đã tặng ấm áp cho rất nhiều người ăn xin. Những người ăn xin bẩn thỉu đến mức chắc ngươi cũng không nhớ nổi bọn họ trông như thế nào.”
“Ta là một trong những người ăn xin được ngươi giúp đỡ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play