Vương Nguyên Vinh chớp chớp mắt, nữ tế này cũng quá tùy tâm đi.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng trong thư sẽ là trường thiên đại luận gì chứ, kết quả là một tờ giấy trắng viết hai câu, khiến cho hắn cảm thấy mất mát làm sao.
Vương Quả Nhi: “Quả nhi, cô trượng đi nhé, lần sau lại đến sơn trang làm khách, cô trượng sẽ dẫn ngươi đi du ngoạn giang hồ, không cần luyến tiếc cô trượng rời đi.”
“Cô trượng biết ngươi không phải luyến tiếc cô trượng rời đi, ngươi luyến tiếc mỹ vị của hồ lô đường trên người cô trượng.”
“Dưới gầm giường nhà gỗ của ta có một cái rương lớn, bên trong không chỉ có hồ lô đường, còn có kẹo mút do cô trượng ta chế tạo.”
“Đó đều là cô trượng cố ý để lại cho ngươi, ăn ít một chút, đồ ngọt ăn nhiều cũng không tốt.” Vương Quả Nhi vốn đối với việc Hoàng Đông Kiệt lén rời đi hơi không vui, nhưng khi nàng thấy Hoàng Đông Kiệt để lại một rương hồ lô đường thì nàng nở nụ cười.
Vương Tử Bác mở thư ra xem, bỗng nhiên hắn trợn tròn mắt, sao lại là một tờ giấy trắng, khiến cho hắn không khỏi lật qua lật lại kiểm tra tờ giấy trắng, kết quả phát hiện đây thật sự là một tờ giấy trắng.
Cô trượng, ngươi không có gì để nói với ta sao, nếu không có, tại sao còn để lại một lá thư cho ta.
Là cảm thấy rằng ta thấy ngươi để lại thư cho người khác mà không để lại cho ta, nghĩ rằng nội tâm ta sẽ mất cân bằng hay sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play