Tây Môn Chiến Anh lúc này đang ngồi xổm bên cạnh một thi thể, trong tay cầm một cây ngân châm, trước sau đâm vào cổ họng và mạch tay của thi thể. Tề Ninh vừa nhìn đã hiểu, Tây Môn Chiến Anh đang dùng ngân châm kiểm tra xem thi thể có độc hay không.
Khúc Tiểu Thương quỳ rạp trên mặt đất không nói một lời, chỉ là cực kỳ cẩn thận kiểm tra mặt đất, di động khoảng cách bảy tám bước, sau một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy, đi về phía cửa động, Tây Môn Chiến Anh giờ phút này cũng đã đứng dậy, tiến lên nói nhỏ vào tai Khúc Tiểu Thương vài câu, Khúc Tiểu Thương thần sắc ngưng trọng, hắn xưa nay vẻ mặt ôn hòa, trên mặt một mực mang nụ cười, nhưng giờ phút này trên mặt cũng đã không còn ý cười, đôi mắt nhỏ giống như một khe hở kia lóe lên dị sắc, mấy người nhất thời cũng đoán không ra tâm tư của hắn.
Khúc Tiểu Thương lại đi kiểm tra xung quanh một hồi, cuối cùng đi đến trước mặt Tề Ninh thở dài: "Lục Thương Hạc bị mang đi rồi?"
Tề Ninh gật đầu, hỏi: "Khúc giáo úy tra ra được manh mối gì không?" Khúc Tiểu Thương này trong ngoài làm lụng nửa ngày trời, Tề Ninh đương nhiên biết hắn đang sưu tập manh mối.
Khúc Tiểu Thương hơi trầm ngâm, cuối cùng nói: "Mấy cỗ thi thể bên ngoài này, toàn thân trên dưới không có một vết thương mới, càng không có vết thương trí mạng, hơn nữa trải qua kiểm tra, trong cơ thể bọn họ cũng không có bất kỳ độc tố gì."
Chu Tước hoảng sợ nói: "Không có vết thương? Cũng không phải trúng độc, vậy... Tại sao bọn họ lại chết?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT