Tề Ninh tự nhiên cũng đã nghe qua truyền thuyết Mạn Châu Sa Hoa, biết Mạn Châu Sa Hoa lại được gọi là Địa Ngục Hoa.
Chỉ là hắn lại có chút nghĩ mãi mà không rõ, Tiên Nhi vì sao lại đàn lên một khúc nhạc kỳ quái như vậy vào giờ phút này, tuy nói xác thực mới lạ, nhưng khúc nhạc thê lương bi thương này đàn tấu vào thời điểm này, ít nhiều vẫn có chút không đúng lúc.
Tiên Nhi lúc này lại cười dịu dàng, nói: "Tiên nhi nghe người ta đàn tấu khúc phổ này, cảm thấy có chút mới lạ, thì ra Tiêu công tử cũng thích."
"Khúc nhạc này quá mức bi thương, ta cũng không thích." Long Thái thở dài: "Nhưng khúc nhạc này lại có thể khiến người ta trầm mê trong đó, không cách nào kiềm chế." Dừng một chút, nàng mới nói: "Tiên nhi cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết cô nương có thể đáp ứng hay không."
"Tiêu công tử mời nói!"
Long Thái nói: "Ngày thường ta rảnh rỗi, cũng thích đàn hai khúc, nếu Tiên nhi cô nương thuận tiện, không biết có thể tặng một bản nhạc phổ của Mạn Châu Sa Hoa không." Tiện tay lấy từ bên hông xuống một khối ngọc bội, nói: "Tấm ngọc bội này cũng đáng giá hai bạc, coi như là báo đáp."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play