Tề Ninh nhíu mày hỏi: "Hướng thúc thúc, ngươi có thể đoán được rốt cuộc bàn tay sau lưng kia là ai không? Rốt cuộc đám người này muốn làm gì không?"
Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói: "Mặc dù ta tin chắc Bạch Hổ là người lợi dụng, nhưng rốt cuộc bàn tay đen sau lưng muốn làm gì, trong lúc nhất thời còn chưa có đầu mối." Ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Bạch Hổ là trưởng lão Cái Bang, địa vị trên giang hồ đã không còn thấp, tông chủ môn phái bình thường Bạch Hổ cũng sẽ không để vào mắt. Có thể khiến cho Bạch Hổ cúi đầu nghe lệnh, đối phương chẳng những có điều kiện đủ để hấp dẫn Bạch Hổ dám mưu phản, hơn nữa... hơn nữa địa vị chắc chắn cực cao, nếu không Bạch Hổ tuyệt đối không có lá gan như vậy, bí quá hoá liều."
"Địa vị cực cao?" Tề Ninh hơi trầm tư, mới nói: "Trên giang hồ, địa vị còn cao hơn trưởng lão Cái Bang, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người, trừ phi là tông chủ bát bang thập lục phái, còn miễn cưỡng có thể chấp nhận."
Hướng Bách Ảnh chỉ nói những lời này, nhìn qua cũng đã có vẻ dị thường mỏi mệt.
Kinh mạch của hắn đã bị tổn hại, căn bản không thể lợi dụng nội lực để nâng cao tinh thần để dưỡng khí, ngược lại còn suy yếu hơn người bình thường rất nhiều. Tề Ninh thấy hắn mệt mỏi, vội nói: "Hướng thúc thúc, trước tiên thúc đừng nói gì mà tĩnh dưỡng ở đây. Đúng rồi, nơi này vô cùng an toàn, không cần phải lo lắng có người tìm tới."
"Hắc hắc, nghĩ ta hướng Bách Ảnh hai mươi năm qua tung hoành giang hồ, không thể tưởng được hôm nay lại rơi vào tình cảnh như chó nhà có tang." Hướng Bách Ảnh tự cười tự giễu nói: "Hảo hài tử, ta đã phế nhân, nhưng có hai chuyện, ngươi thay ta đi làm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT