Tề Ninh có kim bài trong tay, chưa chắc có thể điều động quan binh, nhưng để Nhạc Càn Lương nghe theo dẫn đường, cũng là dễ dàng.
Nhạc Kiền Lương mang theo vài tên quan binh đi trước dẫn đường, một đường hướng tới gần Hắc Nham Lĩnh, tuy rằng có thể xa xa trông thấy dãy núi Hắc Nham Lĩnh, nhưng mà đi lại cũng còn hơn mười dặm, trên đường đi không ngờ có nhiều chỗ phục binh, có sáng có tối, Tề Ninh nghĩ thầm nếu như không phải có người dẫn đường, muốn cứng rắn xông vào Hắc Nham Lĩnh, nhất định là lành ít dữ nhiều.
Mặt trời lặn xuống núi, tới dưới Hắc Nham Lĩnh, liền nhìn thấy phía trước là vách tường dựng đứng, có một con đường hẹp thông lên trên núi, khoảng cách đến cửa ải cuối cùng dưới núi là dùng mộc sam lan ngang qua, phía trước còn có gai ngược, hơn trăm tên quan binh ở chỗ này bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, thậm chí còn xây lầu gỗ nhìn xa.
"Thượng sai, nơi đó có người Miêu thủ vệ." Nhạc Càn Lương giơ tay chỉ vào sơn đạo chật hẹp trên núi, "Nơi này có thể thông lên trên sơn lĩnh, nhưng mà...!" Dừng một chút, vẫn là nói: "Thượng sai thật sự muốn vào Hắc Nham lĩnh?"
Tề Ninh cười nói: "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao?"
"Thượng sai can đảm hơn người, làm cho người ta khâm phục." Nhạc Càn Lương lộ ra một tia kính ý, liếc đám người Y Phù phía sau, hạ giọng nói: "Thượng sai có thể mượn một bước nói chuyện hay không."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT