Giang Trường Phong lúc này cũng đã biết đại sự không ổn, cắn răng một cái, giọng căm hận nói: "Huynh trưởng, bọn họ đánh tới thì đã làm sao? Chúng ta liều mạng cá chết lưới rách, trên đảo có rất nhiều binh khí, còn có hơn mấy trăm người...!"
"Những người đó đều có thể liều mạng với quan binh?" Giang Mạn Thiên thở dài một tiếng: "Dưới tay chúng ta có thể thật sự liều mạng, chẳng qua chỉ mấy chục người mà thôi, những người khác lòng có hận ý đối với chúng ta, thời khắc nguy nan, sao lại giúp chúng ta? Ngươi có biết vì sao đảo Hải Phượng nhanh như vậy đã bị chiếm đóng, chính là vì rất nhiều người sau khi nhìn thấy quan binh, lập tức phản chiến...!" Lúc này trong lòng biết đại thế đã mất, mặt xám như tro.
Giang Trường Phong rút đao trong tay, cười lạnh nói: "Cho dù chỉ có mấy chục người thì sao chứ? Giết một người đủ vốn, giết hai người kiếm một cái. Huynh trưởng, chúng ta cùng Sở quốc nhân thế bất lưỡng lập, năm đó vì Đông Sơn tái khởi, người trong nhà chúng ta giết người trong nhà, chính là vì một ngày có thể báo thù rửa hận. Hiện tại đã đến nước này, vậy cũng không có gì để nói, cùng lắm thì chết mà thôi." Hướng mọi người bên cạnh nói: "Tiến vào trong động, chúng ta cùng bọn họ liều mạng."
Lúc này trên mặt biển truyền đến tiếng kèn, tiếng kèn từ phía tây nam truyền tới, nhưng rất nhanh từ phương hướng khác cũng có tiếng kèn truyền tới, Giang Mạn Thiên cũng không có nhìn, ngược lại những người khác nhìn trái nhìn phải, đã thấy từ hai cánh cũng có thuyền đang hướng bên này tới.
Giang Trường Phong xoay người định đi, cánh tay căng thẳng quay đầu nhìn lại, lại là Giang Mạn Thiên kéo hắn lại, cau mày nói: "Huynh trưởng, ngươi..."
"Trường Phong, chuyện cho tới bây giờ, không cần thiết lại giãy dụa." Giang Mạn Thiên thản nhiên nói: "Chúng ta đã là sơn cùng thủy tận, cần gì phí công?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT