Giọng của Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng vang lên.

- Đều là Dị Quỷ cấp 5 sao? Vậy Ngôn Băng sẽ rất nguy hiểm sao?

Ly Nguyệt lo lắng hỏi.

- Không phải, chỉ có tên Dị Quỷ vừa rồi truy đuổi chúng ta chính là một tên cấp 5.

Ngải Lỵ Na lắc lắc cổ tay.

- Vậy Ngôn Băng có nói sẽ tập họp ở nơi nào không?

Ly Nguyệt nhỏ bé thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu đội bốn người các cô, chỉ có thực lực của Ngôn Băng là cấp 5, còn lại ba người đều là cấp 4.

- Thành Thánh Dương, cô ấy bảo sẽ gặp mặt ở thành Thánh Dương.

Ngải Lỵ Na gụt đầu xuống, nói.

- Cái gì? Tại sao cô ấy muốn đi đến đó?

Sắc mặt của Ly Nguyệt chợt thay đổi, khó có thể tin nhìn cô gái tóc hồng.

Các cô rất vất vả mới trốn ra được từ thành Thánh Dương, vì sao lại muốn quay lại đó?

- Cô ấy muốn đuổi theo tra một chút tin tức Dị Quỷ, nếu như chúng ta thực sự không có biện pháp tiếp tục kéo dài, cũng nên thử một chút...

Ngải Lỵ Na mím mỗi một cái, thật là không biết nên nói gì.

- Nếm thử biến thành Dị Quỷ sao? Cô ấy điên rồi?

Sắc mặt của Ly Nguyệt nhịn không được biến đổi.

- Ngôn Băng muốn báo thù.

Ngải Lỵ Na yếu ớt giải thích một câu.

- Báo thù? Ai không muốn báo thù?

Ly Nguyệt quát ầm lên.

Người nhà bốn người các cô, tất cả đều chết trong tay người của thành Thánh Dương.

Tất cả mọi người đều muốn báo thù, nhưng có thể sống sót đã rất khó khăn, chớ đừng nhắc tới báo thù.

- Ly Nguyệt, ngươi đừng vội.

Ngải Lỵ Na ngẩng đầu, yếu ớt nói:

- Cô ấy chỉ đi tìm hiểu một chút, cũng không phải thật muốn nếm thử.

- Vì sao ngươi không ngăn cản cô ấy?

Ly Nguyệt trừng mắt với cô.

- Ta, ta có ngăn cản.

Ngải Lỵ Na rụt cổ một cái.

- Vậy làm sao bây giờ?

Ly Nguyệt có hơi không biết nên làm gì.

Cô không cần nghĩ cũng biết, cô gái tóc hồng không ngăn được Ngôn Băng kia.

- Chỉ có thể chờ Vưu Phi Nhi mơ hồ tìm qua đây thôi.

Ngải Lỵ Na thở dài nói:

- Hy vọng, lần này, cô ấy sẽ tỉnh táo một chút, chớ bị Dị Quỷ gặp phải…

Trước đó, cô có thể cứu Ly Nguyệt hoàn toàn là vì Dị Quỷ kia sơ suất quá, không nghĩ tới cô vẫn đi theo ở phía sau.

- Không cần chờ cô ấy.

Ly Nguyệt lắc đầu.

- Hả? Vì sao?

Ngải Lỵ Na ngẩn người.

- Cô ấy đã đi thành Thập Lâu.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Đi thành Thập Lâu? Qua bên đó làm cái gì? Lẽ nào tìm được tin tức tốt gì rồi hả?

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt.

- Ừm, chúng ta đã tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ.

Khóe miệng của Ly Nguyệt lộ ra nụ cười.

- Thực sự? Ở thành Thập Lâu sao?

Ngải Lỵ Na ngạc nhiên hô to.

- Cũng có thể xem là đang ở thành Thập Lâu.

Ly Nguyệt nghĩ đến đám người Mục Lương đã đi tới thành Thập Lâu trước.

- Vậy chúng ta cũng đi thành Thập Lâu, như vậy Ngôn Băng sẽ không cần phải mạo hiểm nữa.

Ngải Lỵ Na vui vẻ hơn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.

-...

Ly Nguyệt mím mỗi một cái, không dám nói tin tức Nước Mắt Thiên Sứ không thể trị tận gốc Hư quỷ cảm nhiễm.

Cô quyết định dẫn mọi người đến, nhìn thấy Đôi Cánh Thiên Sứ lại từ từ nói sau.

Như vậy các cô ấy mới có thể chấp nhận được.

Cũng có thể làm cho Ngải Lỵ Na vui mừng vài ngày.

...

Khi cách thành Thập Lâu còn có một ngày đường.

Thành Huyền Vũ càng ngày càng có nhiều việc phải làm.

Lúc này, Mục Lương đang suy nghĩ ký hiệu của thành Huyền Vũ, với muốn làm một lá cờ của thành Huyền Vũ.

Trong phòng khách, trên cái bàn thật dài có đặt một mảnh vải màu đen, bây giờ, Mục Lương đang viết chữ trên mặt vải.

- Không vẽ hình sao?

Nguyệt Thấm Lam nhìn hai nét chữ trên tấm vải đen không thể nhận ra, hỏi.

Cô cảm thấy vẽ hình sẽ dễ nhận thức hơn, thế lực khác cũng có thể dễ dàng nhớ kỹ hơn.

- Tạm thời như vậy là được rồi.

Mục Lương lắc đầu, viết hai chữ hán Huyền Vũ lên trên đó.

Nền cờ Huyền Vũ màu đen, đây là ký hiệu đại biểu cho thành Huyền Vũ.

Sau này, thành Huyền Vũ mạnh hơn, lại thêm một ít hình vẽ lên trên lá cờ cũng không muộn.

- Bây giờ, ta sẽ bảo người treo lên.

Nguyệt Thấm Lam đứng dậy cầm lấy lá cờ.

Đạp đạp...

Vệ Ấu Lan chạy chậm tiến vào, thiếu chút nữa đã đâm đầu vào Nguyệt Thấm Lam đang chuẩn bị ra khỏi cửa.

Cô ấy hốt hoảng, vội xin lỗi:

- Ta, ta...

- Được rồi, lần sau ở cửa ra vào, vị trí bị khuất đừng chạy vội.

Nguyệt Thấm Lam vỗ nhẹ đầu tiểu hầu gái.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan cung kính nhìn theo bóng lựng Nguyệt Thấm Lam rời khỏi.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi bảo ta tới nói cho đại nhân biết, đã chế tác thành công bí dược cường hóa.

Vệ Ấu Lan vội vã báo cáo.

- Tốt, cuối cùng thì bí dược cường hóa đã chế tạo ra.

Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên, đứng dậy, đi về phía cửa chính, phải tự mình hiểu rõ tình huống cụ thể mới được.

Anh rất cần nhân tài, người chân chính có được sức mạnh mới khoảng hai mươi người.

Nếu có được số lượng lớn bí dược cường hóa, có thể tăng thêm thành viên của đội săn bắn, cũng không thể lão ỷ lại vào động vật thuần dưỡng.

Về sau, trong thành dân cư sẽ ngày càng nhiều, không thể để Kỳ Nhông to lớn vọt vào thành bắt người được!

Dù sao dùng người trị người sẽ tốt hơn, động vật thuần dưỡng vẫn nên phòng thủ bên ngoài mới thực tế, hoặc dùng cho một số phòng tuyến bí mật.

- Mùi hương thật khó ngửi.

Mục Lương đi tới ngoài cửa phòng nghiên cứu của Vưu Phi Nhi, đã nghe được một mùi hương kỳ lạ khó nói rõ.

Anh đẩy ra cửa chính khép hờ, đã thấy một căn phòng lộn xộn, bên trong để các loại các dạng vật chứa, nhiều nhất là đồ gốm được nấu gần đây.

- Tới đây.

Vưu Phi Nhi đầu đột nhiên bò ra từ dưới mặt bàn, gãi mái tóc vàng rối tung một cái.

- Ngươi làm sao thích ngây người ở dưới mặt bàn vậy, còn có, bao lâu rồi ngươi chưa rửa tắm hả?

Mục Lương nhìn bộ dáng của Vưu Phi Nhi y chang mấy ngày trước.

Khu vực trung ương phải không thiếu nước dùng, có thể cách vài ngày có thể tắm một lần.

- Không cần tắm, quá lãng phí thời gian.

Vưu Phi Nhi khoát tay, tay kia ôm một cái hũ sành.

- Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều một chút mới được.

Mục Lương tiến lên giúp đỡ, cầm lấy hũ sành, do cô gái tóc vàng kéo lên từ dưới đáy bàn.

- Đây là...

Khuôn mặt của Vưu Phi Nhi phiếm hồng.

Đôi mắt màu vàng óng ngơ ngác của cô ấy nhìn chằm chằm vị trí trên cánh tay bị Mục Lương chạm vào.

- Thứ này chính là bí dược sao?

Mục Lương cúi đầu nhìn chất lỏng màu xanh lục trong bình gốm.

- Ừm, là bí dược cường hóa cấp một, dùng dược thảo trong vườn trồng trọt phía sau, hiệu quả mạnh hơn gấp đôi so với bí dược thông thường.

Vưu Phi Nhi giới thiệu sơ về bí dược, hoàn toàn tìm không còn chút xấu hổ nào.

- Một hũ bí dược này có thể cho bao nhiêu người dùng?

Mục Lương cân nhắc bình gốm trong tay nặng cỡ một cân.

- Có thể cho mười người.

Vưu Phi Nhi nói rất nhanh.

- Mười người, rất tốt.

Mục Lương thoả mãn gật đầu, ôn nhuận hỏi:

- Bí dược cường hóa cấp một dễ chế tạo không?

Cấp một là nền tảng, nếu một lần có thể luyện chế cho mười người dùng, vừa vặn thích hợp với dân cư ít ỏi ở thành Huyền Vũ bây giờ.

- Rất dễ, chỉ cần dược thảo đầy đủ...

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu, sau đó trong lòng có tính toán, nói:

- Một ngày có thể làm được trên trăm phần!

Dù sao không phải nghiên cứu, sau khi đã nắm rõ phối phương bí dược, luyện chế lại vô cùng đơn giản.

- Ta sẽ mở rộng trồng thêm dược thảo.

Mục Lương nhếch miệng lên, chờ mong hỏi:

- Vậy còn bí dược cường hóa cấp 2 thì sao?

Một ngày có thể luyện chế 100 phần bí dược cường hóa, nếu có nhiều người, có thể sẽ rút ngắn thời gian xây dựng một đội quân nhân loại.

- Cấp hai còn cần vài ngày nữa, ta đã tìm được cách điều chế, rất nhanh sẽ có kết quả.

Vưu Phi Nhi hưng phấn nói.

- Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, đừng để bản thân mệt đến ngất xỉu.

Mục Lương cảm thấy không thể để cho Vưu Phi Nhi gắng gượng tiếp.

- Ta sẽ không gục đâu, ta đã uống qua Nước Mắt Thiên Sứ, hiện tại, tinh thần vô cùng tốt.

Vưu Phi Nhi nắm chặt nắm tay, cảm giác mình còn có thể tiếp tục thêm mười ngày. Bốn ngày trước, cô uống một giọt Nước Mắt Thiên Sứ, về sau đã cảm giác như bản thân được sống lại, trước đây luôn mơ mơ màng màng, hiện tại thì đã không còn cảm giác buồn ngủ.

- Bây giờ, ngươi nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục nghiên cứu.

Mục Lương tiếp tục khuyên.

- Không, không cần... A cáp ~~

Vưu Phi Nhi còn muốn kiên trì, lại không khống chế được cái miệng, tiếng ngáp biểu hiện rất buồn ngủ.

Cô hoàn thành nghiên cứu chế tạo bí dược cường hóa cấp một, làm cho cảm giác hưng phấn biến mất, cơn buồn ngủ lại cuốn tới.

- Ta ngủ một lát là được...

Vưu Phi Nhi mơ hồ khoát tay.

Hai tay của cô bắt chéo đặt lên bàn, đầu đè lên cánh tay, ghé vào mặt bàn, bắt đầu ngủ.

- Xem ra là không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Mục Lương thương tiếc thở dài, có thể nhìn thấy mí mắt của Vưu Phi Nhi đã trở nên đen sậm.

Anh đặt cái lọ xuống, tiến lên dùng tư thế ôm công chúa, đỡ lấy Vưu Phi Nhi, cất bước đi vào phòng ngủ, đặt lên giường.

- Căn phòng ngủ này cũng không biết đã dùng được bao nhiêu lần!

Mục Lương nhìn căn phòng sạch sẽ.

Anh lại nghĩ tới phòng nghiên cứu bừa bộn bên ngoài, không cần đoán đã biết Vưu Phi Nhi chưa ngủ trong phòng được mấy lần.

- Chẹp chẹp

Vưu Phi Nhi bẹp miệng một cái.

Hai tay hai chân của cô ôm kẹp lấy cái chăn, khuôn mặt còn cọ cọ tấm chăn.

Như đang nằm mơ thấy một cảnh tượng rất đẹp.

- Xem ra, cô ấy đang mơ phải giấc mộng đẹp.

Mục Lương đắp kín mền cho Vưu Phi Nhi, xoay người rời khỏi căn phòng.

Anh lại nhìn căn phòng nghiên cứu rối tung, cuối cùng vẫn không có cho người đến dọn, sợ sẽ dời vị trí đồ đạc Vưu Phi Nhi sắp xếp.

- Có cần phải tìm cho Vưu Phi Nhi một trợ lý hay không?

Mục Lương ôm lọ thuốc rời khỏi phòng nghiên cứu, rồi đóng cửa chính lại.

Anh đi ở trên đường, đang suy nghĩ đến vấn đề trợ lý kia, giống như luyện chế một ít bí dược bình thường chỉ cần giao cho người phụ giúp vẫn rất ổn.

Nhân tài như Vưu Phi Nhi, vẫn nên đặt tâm tư vào nghiên cứu bí dược quan trọng hơn.

- Quên đi, lần sau hỏi ý của Vưu Phi Nhi trước đã!

Mục Lương không tốt tự ý quyết định, sợ Vưu Phi Nhi sẽ không thích ứng được.

Anh cũng không quên Vưu Phi Nhi là người bị nhiễm Hư quỷ cảm nhiễm, sẽ rất quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Nếu không, khi đối mặt với mọi người, cô ấy chưa bao giờ tháo xuống tấm vải trên đầu.

Mục Lương ôm bí dược cường hóa trở lại nhà, tiến vào phòng khách đã thấy cô gái tai thỏ đang nằm úp sấp ở trên bàn luyện chữ.

Đã chín ngày trôi qua, bây giờ người còn chưa biết chữ, chỉ còn hai người Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan.

- Mục Lương, ngươi ôm cái gì vậy?

Mễ Nặc nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn cái lọ.

- Là bí dược cường hóa, đúng lúc có thể cho ngươi thử một chút.

Mục Lương đặt lọ thuốc ở trước mặt cô.

- Trực tiếp uống vào sao?

Đôi mắt màu xanh nước biển của Mễ Nặc sáng lên, quan sát chất lỏng màu xanh biếc trong bình gốm.

- Ừm, đây là phần của mười người, ngươi cầm vài cái bát đến chia ra từng phần.

Mục Lương cũng muốn thử một chút bí dược cường hóa có tác dụng đối với mình hay không.

- Được.

Mễ Nặc chạm chậm đi vào phòng bếp lấy chén sành.

Gần đây, kỹ thuật Nguyệt Phi Nhan khống chế lửa càng ngày càng tốt, chế tạo ra rất nhiều đồ gốm tốt, một ít được đưa đến phủ thành chủ để dùng.

...

Sau khi mười phần thuốc cường hóa phân đều vào mười bát, đặt trên mặt bàn nhìn qua rất quái dị.

Mục Lương nhìn mười chén chất lỏng màu xanh biếc trước mắt, chứa trong cái lọ cảm thấy bình thường, bây giờ thấy rõ hơn lại khiến người ta rất sợ hãi

- Hiện tại uống được chưa?

Mễ Nặc mong đợi hỏi.

Cô đã sớm muốn trở nên mạnh mẽ, gần đây đều ở đây luyện tập các loại phương pháp hóa giải cận chiến như thế nào, còn có những người có sức mạnh.

- Uống đi!

Mục Lương dẫn đầu bưng lên một chén bí dược cường hóa, mở miệng uống vào.

Ực ực!

Đắng, vô cùng đắng, đầu lưỡi còn bị tê dại.

Mục Lương cau mày, từ từ nhắm hai mắt cảm nhận được một chút, bất kỳ hiệu quả cường hóa nào cũng không có, giống như uống một chén thuốc cay đắng.

Suy đoán của anh tìm được chứng minh, bất đắc dĩ nói:

- Xem ra thực sự không có hiệu quả đối với ta.

Ực ực!

- Thật là đắng.

Mễ Nặc bưng lên một chén uống vào, gương mặt nhăn lại vì đắng.

Ba giây sau.

Cô ấy đã tạm thời quên đi cái đắng, toàn thân nóng lên, da biến thành màu đỏ, mồ hôi chảy ra, còn kèm theo một ít thứ đen dơ.

- Nóng quá.

Mễ Nặc kéo áo, uốn éo người.

- Tỉnh táo lại, vận động thân thể mới có thể hấp thu được nhiều hiệu quả của thuốc hơn.

Một giọng nói ưu nhã truyền đến từ cửa chính.

Nguyệt Thấm Lam mới vừa đi vào, đã nhìn thấy dáng vẻ của cô gái tai thỏ, cũng biết là đang bắt đầu cường hóa.

- Mễ Nặc, chống đẩy - hít đất ba mươi cái.

Mục Lương lớn tiếng hô.

- Được.

Mễ Nặc như phản xạ có điều kiện, nằm xuống bắt đầu chống đẩy - hít đất.

- Bí dược cường hóa cấp một không có nguy hiểm gì đâu.

Nguyệt Thấm Lam nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Mục Lương, dịu dàng an ủi nói:

- Chỉ do thân thể của cô ấy quá yếu, uống vào phản ứng mới lớn như thế.

- Thì ra là như vậy.

Mục Lương thở phào nhẹ nhõm một cái, dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua.

- Mấy phần còn lại, ngươi định làm như thế nào?

Nguyệt Thấm Lam nhìn tám chén bí dược cường hóa còn lại.

- Ngươi muốn uống sao?

Mục Lương nhíu mày hỏi.

- Không phải, những thứ này đối với ta không có hiệu quả, không nên lãng phí.

Nguyệt Thấm Lam lắc đầu.

- Vậy Phi Nhan thì sao? Cô ấy có thể uống không?

Mục Lương muốn ưu tiên cho người bên cạnh mình dùng.

Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam hơi nhếch lên:

- Con bé đã từng uống qua bí dược cường hóa từ cấp một đến cấp ba.

Cô làm Nguyệt Chủ của bộ lạc Nguyệt Đàm, ba bí dược cấp thấp nhất vẫn có để dùng

- Phi Nhan không uống, vậy chọn vài người trong số họ uống thử.

Mục Lương dự định chọn cư dân, chọn một ít đàn ông có tuổi tác thích hợp, để xây dựng thêm một đội săn bắn.

- Cho Tiểu Lan uống một chén đi!

Nguyệt Thấm Lam nghiêng đầu, ngón tay chỉ vào Vệ Ấu Lan đang khẩn trương nhìn cô gái tai thỏ.

Cô cảm thấy cô gái đó rất tốt, chỉ cần bồi dưỡng tốt, đã có thể trở thành một trợ lý hợp cách.

- Có thể.

Trước đó, Mục Lương bí mật quan sát tiểu hầu gái kia rất nhiều, làm việc cẩn thận, nghe lời, chỉ là tính cách có hơi yếu đuối.

- Mục Lương, có muốn nhân cơ hội bồi dưỡng một nhóm hầu gái biết chiến đấu hay không?

Nguyệt Thấm Lam cười yêu kiều giựt giây:

- Bình thường làm ít việc trong nhà, thời khắc quan trọng lại có thể bảo vệ được Khu vực trung ương.

- Chuyện này...

Mục Lương chưa nói xong thì đã có hơi động tâm.

- Giao cho ta làm đi!

Nguyệt Thấm Lam đã sớm có ý nghĩ này.

Đặc biệt sau khi bị người ở bộ lạc Nguyệt Đàm phản bội, ý nghĩ đó của cô lại càng thêm mãnh liệt, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị các cao tầng tấn công, còn có những người kia bao vây các nàng.

- Có thể, vậy ngươi tự mình bồi dưỡng đi!

Mục Lương suy nghĩ một chút, đã gật đầu đồng ý. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play