Sắc trời dần tối trên đường phố, có một bóng dáng từ xa đi tới, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, bước đi không vững.
- Đây không phải là chuyện để người làm, lại dám bảo ta một ngày đều ở đây sử dụng năng lực.
Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan tái nhợt, nhổ nước bọt.
Trong lòng của cô ôm một món đồ, đi loạng choạng trên đường, giống như chỉ cần một khắc nữa sẽ ngã sấp xuống.
Phía sau, một cô gái nhìn thấy bộ dáng của cô gái tóc đỏ, rõ ràng hơi chần chờ, mới chạy chậm tiến lên đỡ.
Tiểu Mật cầm theo thùng nước, đi tới bên cạnh, quan tâm hỏi:
- Đại nhân Nguyệt Chủ nhỏ, cần ta dìu ngươi trở về không?
- Nguyệt Chủ nhỏ? Là đang gọi ta sao?
Nguyệt Phi Nhan ngẩn người, ngơ ngác chỉ vào mình.
- Ừm.
Tiểu Mật ngây thơ gật đầu.
- Hì hì... Đây là lần đầu tiên có người gọi ta như vậy.
Nguyệt Phi Nhan nhẹ nhàng nhếch miệng, cười khoan khoái, nhớ kỹ cô gái có mái tóc ngắn ngang vai màu rám nắng trước mắt.
Cô vực dậy tinh thần, từ chối, nói:
- Không cần, ta cũng sắp tơi phòng giao dịch rồi, ngươi nhanh đi xếp hàng múc nước đi!
- Vậy, vậy ngài cẩn thận một chút.
Tiểu Mật quan tâm một câu.
Cô ấy cầm theo thùng gỗ, chạy chậm đi xếp hàng múc nước.
- Xem ra, người nhà bảo vệ cô ấy rất tốt.
Nguyệt Phi Nhan ôm lấy món đồ trong ngực, thất tha thất thểu đi về phía phòng giao dịch.
Cô quyết định lần sau, tuyệt đối không vắt khô sức lực của bản thân như vậy, lúc đi đường sẽ hơi cực khổ.
Trôi qua vài chục phút.
Cuối cùng, Nguyệt Phi Nhan cũng đã tới cửa chính phòng giao dịch, đứng đối diện Nguyệt Thấm Lam vừa lúc ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
- Ngươi làm sao lại một mình đi trở về? Ta còn đinh lát lại đi đón ngươi.
Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc đứng dậy tiến lên, đỡ lấy con gái sắp ngã xuống của mình.
- Ta, ta đã làm xong.
Nguyệt Phi Nhan như đứa bé muốn được khen, lấy ra vật trong ngực đưa về phía trước.
- Ồ? Chính là hũ sành đã được rèn đút?
Nguyệt Thấm Lam cầm lấy hũ sành tỉ mỉ quan sát.
Cô nhìn bên trái một cái, nhìn phải một cái, khen thưởng nói:
- Hũ sành này thật tốt hơn nhiều so với món đồ hai ngày trước ngươi rèn.
- Mấy hôm trước, ta không có mệt như bây giờ.
Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia ngượng ngùng.
Phần đuôi của Rùa Đen, đã được xây một cái hầm, dùng để thí nghiệm nấu gốm sứ.
Nguyệt Phi Nhan dưới sự yêu cầu của Mục Lương, đã năm ngày đều ở đây, dùng năng lực giác tỉnh hệ lửa để đúc luyện, dùng lửa đun nóng cục sắt, dùng lửa đốt khí làm gốm.
Năm ngày này, ba ngày trước đều là mệt ngã mới thôi, ngày hôm qua bắt đầu mới thích ứng một ít, hôm nay đã có thể tự mình trở về.
- Đi thôi, ta cõng ngươi trở về.
Nguyệt Thấm Lam cửa phòng vừa đóng, rồi ngồi xổm người xuống trước mặt Nguyệt Phi Nhan.
- Không cần, tự ta có thể đi.
Nguyệt Phi Nhan vội vã lắc đầu, khuôn mặt có một tia thẹn thùng.
- Đều đã cõng bốn ngày, thêm một ngày cũng không sao.
Nguyệt Thấm Lam không cần nghĩ cũng biết con gái mình đang suy nghĩ gì.
Hai tay của cô lôi kéo váy cô gái tóc đỏ, thuận thế cõng Nguyệt Phi Nhan lên.
- A...!
Nguyệt Phi Nhan hai tay ôm cái cổ của mẹ.
- Ngươi dùng lực một chút nữa, sẽ siết đứt cái cổ của ta mất.
Nguyệt Thấm Lam liếc đôi mắt xinh đẹp một cái
- Ồ ừ ừ…
Nguyệt Phi Nhan hốt hoảng buông tay ra.
Nguyệt Thấm Lam cõng Nguyệt Phi Nhan đi về phía cầu thang.
Cô leo đến phân nửa, ôn nhu hỏi:
- Rèn luyện năng lực giác tỉnh như thế nào rồi?
- Có một ít tiến bộ.
Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói.
Cô nhìn quét bốn phía, rất sợ có người nhìn thấy mình bị mẹ cõng, như vậy thật khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.
- Khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ, đã là Giác Tỉnh Giả cấp bốn.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam khẽ nhếch.
Cô cảm thấy nên cho con gái mình một chút áp lực, hiện tại không có nhiều áp lực, nên tự tạo ra một chút áp lực, có một mục tiêu nhỏ cho Nguyệt Phi Nhan theo đuổi.
- Ta cũng sẽ trở thành Giác Tỉnh Giả cấp bốn trong năm nay.
Nguyệt Phi Nhan vội vã bảo đảm nói.
- Vậy ngươi phải cố gắng nhiều lên.
Nguyệt Thấm Lam nhắc nhở cô gái tóc đỏ.
Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan phiếm hồng, nhăn nhó nhắc nhở:
- Mẹ, ngươi bỏ ta xuống đi, ta tự đi được.
- Ta còn tưởng rằng là không đi được.
Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc nói, con mắt màu xanh nước hiện lên ý cười.
- Làm sao có thể, ta cũng có... Chân tự đi được.
Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan đỏ lên, thở phì phò phản bác.
- Ừ ừ.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam lộ ra nụ cười thích thú.
Cô trêu chọc con gái mình một chút, xem bộ dáng xù lông của con gái mình, cảm giác một ngày mệt mỏi rã rời đều biến mất.
- Hừ!
Nguyệt Phi Nhan vểnh cái miệng yêu kiều lên, hừ một tiếng, để diễn tả sự phản đối của mình
Nguyệt Thấm Lam không có tiếp tục trêu đùa con gái mình, an tĩnh cõng con bé đi lên khu vực trung ương.
Hai người nghe được từng tiếng 'Híz-khà zz hí-zzz'.
Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía căn nhà có âm thanh truyền tới, nhỏ giọng hỏi:
- Mục Lương còn ở trong phòng làm việc với mấy con động vật thuần dưỡng của anh ấy.
- Ừm, phỏng chừng còn phải thêm một đoạn thời gian, cũng không biết anh ấy nghiên cứu ra linh khí gì?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam có một tia hiếu kỳ.
Trong năm ngày này, Mục Lương đã xây một căn phòng làm việc chuyên môn dùng để chế tác linh khí, phần lớn thời gian đều ở bên trong tiến hành nghiên cứu linh khí, giống như có kế hoạch gì đó.
- Ta thật sự là lần đầu tiên nghe nói, chế tác linh khí lại nhổ đi mảnh vảy trên người động vật thuần dưỡng của bản thân.
Gương mặt của Nguyệt Phi Nhan có vẻ cổ quái, che miệng cười khẽ:
- Làm động vật thuần dưỡng của Mục Lương thật sự quá đau khổ.
Ngày hôm qua, cô nhìn thấy con kỳ nhông lớn kia từ phòng làm việc đi ra, trên mặt hiện ra một tia ủy khuất như con người, kém chút đã làm cho cô bật cười.
- E rằng có thể giúp anh ấy nghiên cứu ra thứ gì rất lợi hại.
Nguyệt Thấm Lam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật Mục Lương là một tên Biến Thái.
Một tên Biến Thái nghiên cứu chế luyện linh khí, cô vô cùng tò mò.
- Răng rắc ~~
Đột nhiên, cửa của phòng làm việc mở ra.
Nhưng, lại không có một bóng người đi ra.
- Không ai đi ra?
Nguyệt Phi Nhan trừng lớn con ngươi màu đỏ.
- Không phải, có người đi ra, là ngươi không nhìn thấy thôi.
Thân thể của Nguyệt Thấm Lam đột nhiên căng thẳng, con mắt màu xanh nước biển nheo lại.
Cô cảm giác được một chút dao động, nhưng lại không nhìn thấy được bóng người ở đâu.
- Khái khái...
Một tiếng ho nhẹ, vang lên phía sau hai cô gái, nhất thời làm cho trong lòng hai người run lên.
- A...!
Nguyệt Phi Nhan kinh hô một tiếng, hai tay căng thẳng.
- Phi Nhan, ngươi muốn siết chết ta.
Nguyệt Thấm Lam nhanh chóng ưu nhã xoay người, nhưng lại bị hai tay của con gái mình siết chặt một cái, thân người lảo đảo.
- Ừ a a...
Nguyệt Phi Nhan hoảng loạn buông tay, hai mắt nhìn chăm chú nhìn về phía trước.
- Xem ra, bộ khôi giáp linh khí này của ta rất hữu dụng.
Mục Lương vừa nói chuyện, chậm rãi loại bỏ ẩn thân trên người.
- Đây là??
Nguyệt Thấm Lam trừng lớn con mắt màu xanh nước biển, khiếp sợ nhìn anh mặc khôi giáp ba màu trước mắt.
- Quá khốc.
Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan phát sáng.
Lúc này, không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, giãy giụa rời khỏi sau lưng mẹ mình, chạy thật nhanh về Mục Lương, hai tay vuốt ve mặt ngoài khôi giáp do những miếng vảy hình chùy ba màu kết thành.
- Như thế nào? Đây là thành quả năm ngày của ta.
Mục Lương giơ tay lên, tháo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
- Rất đẹp trai, nhất định đây chính là hình mẫu các cô gái thích nhất.
Hô hấp của Nguyệt Phi Nhan thở dồn dập, hai tay sờ vào khôi giáp ba màu rực rỡ trên người Mục Lương.
- Ách...
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, giơ tay lên đẩy cái trán cô gái tóc đỏ đang áp lên người mình.
Nếu tiếp tục để cho Nguyệt Phi Nhan sờ lung tung, khôi giáp sẽ có thể bị cởi xuống rất nhanh.
- Đây là linh khí cao cấp người mới chế tạo ra.
Nguyệt Thấm Lam thở dài nói.
Nàng không nghĩ tới thiên phú của Mục Lương cao như thế, tự mình nghiên cứu ra khỏi giáp linh khí có thể ẩn thân, hơn nữa chỉ dùng thời gian năm ngày ngắn ngủn.
- Vẫn có một vài điểm cần phải chỉnh sửa.
Mục Lương hoạt động cánh tay một chút.
Bộ linh khí khôi giáp toàn thân đầu tiên còn cần phải tỉ mỉ phải chỉnh rất nhiều, dù sao năm ngày quá vội để chế tạo ra một bộ giáp hoàn chỉnh.
- Mục Lương, ngươi cởi ra cho ta xem thử được không.
Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan tỏa ra ánh sáng, vô cùng muốn thử một chút bộ khôi giáp cực kỳ huyễn khốc này.
- Được rồi, ngươi cũng không có sức mạnh gì, còn muốn thử gì hả.
Nguyệt Thấm Lam tiến lên, níu lại phía sau cái cổ của con gái mình.
Cô mỉm cười với Mục Lương, ưu nhã nói:
- Để cho ta tới thử xem cực hạn của bộ khôi giáp linh khí kia tới đâu!
- Hở? mẹ, tại sao ngươi có thể như vậy.
Nguyệt Phi Nhan trừng lớn hai mắt giãy dụa trong vô vọng.
- Chờ một chút, có khả năng ngươi... cũng sẽ không thử được.
Mục Lương lui lại nửa bước, đôi mắt màu đen của anh quét về phía Nguyệt Thấm Lam từ vị trí cằm trở xuống.
Bộ khôi giáp của anh là dựa theo kích thước thân thể của đàn ông chế tạo, cô gái nhỏ muốn mặc vào, cần phải cải tạo lớp giáp xác một cái.
- Ta... Đã biết.
Nguyệt Thấm Lam nhìn vào mắt của Mục Lương, trong nháy mắt đã hiểu được ý.
Gương mặt xinh đẹp của cô nhất thời xuất hiện một vệt đỏ ửng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
- Chờ ta thay đổi một chút, rồi các ngươi thử xem!
Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên.
- Híz-khà zz hí-zzz...
Lúc này, Kỳ Nhông Ba Màu khổng lồ đang bò ra từ phòng làm việc, đôi mắt ủy khuất nhìn chằm chằm vào mảnh vảy hình trùy ba màu trên người Mục Lương.
Nụ cười trên mặt của Mục Lương cứng đờ, ngượng ngùng nói:
- Ngươi cũng đừng ủy khuất, ta không phải đã trị thương tốt cho ngươi, còn cho ngươi không ít chỗ tốt nữa mà.
Anh rút mảnh bảy của Kỳ Nhông, tiếp theo dùng điểm tiến hóa xoa dịu, cộng thêm năng lực 'Đoạn Chi Tái Sinh', năm ngày ngắn ngủi đã gỡ mấy chục mảnh vảy to trên thân nó.
- Híz-khà zz hí-zzz...
Kỳ Nhông Ba Màu thè lưỡi.
- Không được, phải nhổ thêm một ít mảnh vảy nữa.
Mục Lương nghe Kỳ Nhông hỏi trong đầu: Có phải sau này nó sẽ không bị nhổ vảy nữa hay không?
- Híz khà zz hízzz
Thân hình của Kỳ Nhông Ba Màu rõ ràng cứng đờ.
- Ngoan, sẽ có thưởng.
Mục Lương dỗ nó giống như dỗ đứa bé, cho Kỳ Nhông thêm 20 điểm tiến hóa.
- Híz khà zz hízzz
Tuy Kỳ Nhông Ba Màu hơi đau, nhưng nó cũng vui sướng, rời đi tiêu soái.
Nó đau nhất là bị nhổ vảy, nó cảm thấy còn không bằng dùng một tảng lớn tới đập vào người nó một cách thống khoái.
Nhưng nó sui sướng nhất chính là được ăn điểm tiến hóa, còn được bồi bạn với chủ nhân.
- Kỳ Nhông khổng lồ thật đúng là đáng thương cảm, gặp phải chủ nhân như ngươi.
Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, đồng cảm nhìn Kỳ Nhông biến mất.
- Đồng cảm, xem ra bộ khôi giáp này không thể để cho ngươi thử.
Mục Lương liếc cô gái tóc đỏ một cái.
Anh còn không biết tính cách động vật thuần dưỡng của mình? Nó rõ ràng đang giả bộ dáng thương để làm nũng.
- Không phải, không đáng thương, tuyệt đối không đáng thương.
Nguyệt Phi Nhan vội vã lắc đầu, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy Kỳ Nhông Ba Màu hoàn toàn có thể chịu đựng được, có thể lại nhổ thêm một trăm tám mươi mảnh vảy xuống.
-...
Nguyệt Thấm Lam nhịn không được đỡ trán, từ bao giờ con gái của cô trở nên không biết xấu hổ như vậy.
Rốt cuộc là người nào làm hư con gái của nàng vậy?
...
- Ngươi nói những lời này, nếu Tiểu Thải nghe được, ngươi cảm thấy nó sẽ như thế nào?
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch lên, khinh thường nhìn cô gái tóc đỏ.
- Ách... Nó sẽ không nghe hiểu được tiếng người đúng không?
Thân thể của Nguyệt Phi Nhan cứng đờ.
Cô ngượng ngùng di chuyển bước chân, trốn phía sau lưng của Mục Lương.
- Khả năng, có thể hiểu được một ít!
Bản thân Mục Lương cũng không quá xác định.
Ngược lại, lời anh nói, động vật thuần dưỡng đều có thể nghe hiểu được, còn những người khác thì chưa thử qua.
- Vậy, ngươi giải thích một chút với Tiểu Thải, ta không phải cố ý.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Phi Nhan bắt đầu nhăn lại, hai tay lôi cánh tay của anh, thân thể vô lực ngồi xổm xuống đất.
Đừng thấy cô đang chế giễu Kỳ Nhông Ba Màu, nhưng lại rất sợ, thân hình dài tám mét của nó, mặt mũi dữ tợn, ai nhìn mà không sợ chứ.
- Ngươi, ngươi thật đúng là...
Mục Lương có hơi không biết nên trêu ghẹo như thế nào?
Anh nhìn bộ dạng của cô gái tóc đỏ kinh sợ, thấy buồn cười nói:
- Được rồi, nó không nghe hiểu lời của ngươi đâu.
- Thật tốt quá.
Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi, có thể rời khỏi người của ta rồi.
Mục Lương cảm thấy cô gái tóc đỏ quá thú vị.
Nguyệt Thấm Lam híp đôi mắt màu xanh nước biển, cười cợt nhìn hai người, bàn tay mảnh khảnh đè lên ngực, không hiểu sao có cảm giác hơi buồn.
- Mẹ, ngươi làm sao vậy?
Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu, nhìn thấy động tác của cô ấy, lo lắng hỏi:
- Ngươi khó chịu chỗ nào sao?
- Không phải, không có.
Nguyệt Thấm Lam thấy ánh mắt dò xét của Mục Lương, hốt hoảng buông xuống bàn tay đang đặt trên ngực.
- Do vết thương chưa khỏi hoàn toàn sao?
Mục Lương nhíu mày hỏi.
- Được rồi, chỉ là... Hơi ngứa chút...
Nguyệt Thấm Lam suy nghĩ rất nhanh, hốt hoảng tìm một cái cớ:
- Chỉ là hơi ngứa chút.
- Dọa ta hết hồn.
Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn sắc mặt của mẹ, thật tốt hơn nhiều so với trước đây, trên gương mặt còn có một tia đỏ ửng.
- Mục Lương, có thể dùng bữa ăn tối rồi.
Mễ Nặc thò đầu ra từ phòng khách.
Con ngươi màu lam của nàng trong nháy mắt tập trung trên thân Mục Lương, cái miệng nhỏ hơi mở lớn, kinh ngạc nhìn bộ khôi giáp trên người của anh.
- Đi thôi, vừa ăn vừa nói.
Mục Lương cất bước, đi vào phòng khách.
Khi anh đi ngang qua bên cạnh cô gái tai thỏ, giơ tay lên nâng cái cằm đang mở của cô, khẽ cười nói:
- Nước bọt sắp chảy xuống rồi.
- A...!
Mễ Nặc hốt hoảng lau khóe miệng, phát hiện không có nước bọt, nhất thời biết bản thân bị lừa.
Cô không vui hô to:
- Mục Lương, ngươi lại gạt ta.
- Ta đã giúp ngươi lau sạch nước bọt.
Mục Lương mặc khôi giáp đứng ở trước bàn.
Anh liếc nhìn Vệ Ấu Lan mặc trang phục hầu gái, ngoan ngoãn yếu đuối đứng ở bên cạnh.
Cô gái nhỏ có mái tóc dài màu nâu, đôi mắt màu nâu, mười ba tuổi kia, đã trở thành thủ hạ hầu gái đầu tiên của cô gái tai thỏ.
- Đại nhân Mục Lương.
Vệ Ấu Lan nhu nhược gọi.
- Ừm.
Mục Lương bình thản gật đầu.
Anh vẫy tay với Mễ Nặc, hô:
- Nhanh tới giúp ta cởi khôi giáp xuống.
- Tới ngay.
Mễ Nặc đã vội vàng tiến lên, bàn tay nhỏ thuần thục, kéo bỏ một ít tơ nhện ra.