Mục Lương điều khiển cái sân rơi xuống bên dưới, trong chốc lát đã đến mặt đất.
- Ta phải đi rồi.
Ly Nguyệt rời khỏi cái sân, chậm rãi đi về phương xa.
- Ta ở thành Thập Lâu chờ ngươi.
Mục Lương ôn hòa hô.
- Ừm.
Ly Nguyệt dừng lại bước chân, giơ tay lên quơ quơ.
Cô lần nữa đi về phía trước ba bước, mũi có hơi cay cay, ánh mắt có một tia mơ hồ.
Cuối cùng, cô gái tóc trắng nhịn không được xoay người, chạy về phía Mục Lương.
Bịch!
Ly Nguyệt nhào vào lòng của Mục Lương, ôm hông của anh một cái thật chặt, gò má dán vào trong ngực, nghe được tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ.
Cô chợt cảm thấy bình yên.
Hai tay của Mục Lương vòng qua thắt lưng của cô, an tĩnh ôm, hưởng thụ giờ khắc ấm áp lại thương cảm ly biệt này.
- Ta đi.
Ly Nguyệt yên tĩnh ôm một hồi, cố kiềm chế, đẩy Mục Lương ra, xoay người chạy chậm rời khỏi.
Cô sợ lại tiếp tục ôm, sẽ không muốn đi.
- Vì sao cảm giác này lại không giống như chia tay đồng đội chứ?
Mục Lương lắc đầu cười khổ một tiếng.
Đến nay, còn chưa có yêu đương, bất kể là ai cũng có chút hoang mang!
Anh nhìn thấy cô biến mất ở khúc cua ở gò núi không xa, mới điều khiển cái sân đất, trở lại trên tường thành.
- Hừ!
Mễ Nặc nhíu lại chiếc mũi xinh xắn, yêu kiều rên một tiếng, hơi hơi kháng nghị một chút.
- Ngươi làm sao vậy?
Mục Lương biết rõ còn hỏi, đưa tay nhéo tai thỏ của cô.
- Ngươi đừng nhéo ta, ta trở về đây.
Mễ Nặc ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó lại lập tức đứng dậy chạy đi.
- Hôm nay lại còn không cho nhéo tai.
Mục Lương tiếc nuối nắm lại bàn tay.
Anh quay đầu nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mấy người Vệ Cảnh, thản nhiên nói:
- Tập hợp tất cả người đội săn bắn, ta có một việc muốn tuyên bố.
Thành Huyền Vũ sẽ bắt đầu cải cách lần đầu tiên, nhất định trước khi đến thành Thập Lâu, để cho thành Huyền Vũ đi vào quỹ đạo.
Nếu không, đến lúc đó có sẽ có nhiều chuyện xuất hiện, chồng chất lên nhau, sẽ rất loạn.
- Vâng.
Sắc mặt đám người Vệ Cảnh căng thẳng.
Bọn họ biết cuối cùng cũng đã đến lúc làm việc nghiêm túc.
Hơn nữa, bọn họ còn có được một tình báo quan trọng, đại nhân Thành Chủ thích nhéo tai thỏ.
...
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã đi vào phòng khách, nhìn thấy Mục Lương đang ngồi ở trước bàn viết vài thứ.
Cô bất động thanh sắc nhìn quét một vòng, ôn nhu hỏi:
- Ly Nguyệt đã rời khỏi sao?
- Ừm, đã rời khỏi được một lúc.
Mục Lương ngẩng đầu, buông bút than trong tay xuống.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam hiện lên một tia ngượng ngùng.
Cô đi tới trước bàn, cúi đầu hỏi:
- Chuẩn bị bắt đầu hội nghị sao?
- Đúng, còn chờ người đội săn bắn đến.
Mục Lương chỉ vị trí bên cạnh, mỉm cười nói:
- Lúc họp cần ngươi ghi chép một vài thứ, làm thư ký cho ta.
- Thư ký?
Nguyệt Thấm Lam ngẩn người.
- Không được sao? Vậy đổi một cái tên khác, nữ bí thư?
Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên cao một phần.
- Không phải, gọi thư ký cũng được.
Nguyệt Thấm Lam nhìn thấy nụ cười nhạo báng của Mục Lương, nhất thời cảm thấy 'Nữ bí thư' không có tốt bằng 'Thư ký'.
- Hiện tại thành Huyền Vũ chúng ta cái gì cũng thiếu, lúc này cần cải cách để hoàn thiện cơ sở.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta sẽ nhớ toàn bộ.
Nguyệt Thấm Lam vén sợi tóc rũ xuống gò má.
Đạp đạp ~~
Nguyệt Phi Nhan, Mễ Nặc hai người chạy chậm vào phòng khách.
Cô gái tóc đỏ đứng sau lưng Nguyệt Thấm Lam, ngượng ngùng, lè ra lè vô cái lưỡi, không dám nhìn Mục Lương.
Cô không cẩn thận đã ngủ quên, thật sự là ngủ quá thoải mái, trong lòng không có áp lực quá lớn, trong không khí còn có mùi hương của trà thoang thoảng, khiến người ta ngủ sâu hơn.
Nguyệt Phi Nhan biết mẹ mình cũng ngủ quên.
Đêm qua hai người đã bàn bạc xong, sáng mai dậy sớm tiễn Ly Nguyệt rời khỏi, nhưng bây giờ ngay cả bóng người đều không thấy đâu.
Điều này đại biểu cho hai người đều đã ngủ quên.
Mễ Nặc ngoan ngoãn đứng sau lưng Mục Lương.
Cô cúi người xuống, tiến đến bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:
- Bọn họ đều đã tới.
Đạp đạp đạp...
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Vệ Cảnh mang theo mười sáu người của đội săn bắn xếp hàng có thứ tự đi vào phòng khách, trên mặt mỗi người đều có một tia ngưng trọng và câu thúc.
Bọn họ cung kính hành lễ:
- Đại nhân Thành Chủ.
- Vệ Cảnh, ngồi đi!
Mục Lương khoát tay, về phần những người khác chỉ tới để tham gia nhưng không có quyền phát biểu.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính ngồi ở trước bàn.
Mười sáu thành viên đội săn bắn đều lui lại một bước, bình tĩnh ngây ngô đứng ở bên tường.
- Ta, ta đã tới muộn.
Vưu Phi Nhi chạy chậm vào phòng khách.
Sau khi cô tiễn cô gái tóc trắng xong, lại mơ hồ ghé vào mặt bàn ngủ say, cũng nhờ cô gái tai thỏ tới thông báo sắp bắt đầu hội nghị, đánh thức cô dậy.
- Ngồi xuống đi.
Mục Lương chỉ vào vị trí bên cạnh.
- Ừ.
Khuôn mặt của Vưu Phi Nhiửng đỏ ngồi xuống.
-...
Mục Lương ngẩng đầu nhìn tóc con màu vàng trên đỉnh đầu của Vưu Phi Nhi, sau đó lại há to miệng.
Anh quyết định không nói, tóc con nhìn cũng thật thú vị.
- Đây là lần đầu tiên thành Huyền Vũ bắt đầu hội nghị cải cách.
Khuôn mặt của Mục Lương nghiêm túc nói.
- Vâng.
Sắc mặt của mọi người nghiêm lại.
- Trước tiên, thành Huyền Vũ sẽ thi hành chế độ điểm cống hiến.
Mục Lương nhìn quét một vòng, thản nhiên nói:
- Phủ thành chủđưa ra nhiệm vụ, người hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu được giá trị cống hiến nhất định.
Anh thấy không có ai có vấn đề, nói tiếp:
- Vệ Cảnh, nhiệm vụ của các ngươi là đặc biệt nhất, tuần tra, gác đêm, đi ra ngoài săn bắn, những chuyện này đều sẽ là nhiệm vụ của các ngươi.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính gật đầu.
- Sau này, thành Huyền Vũ sẽ không phát thức ăn cho mọi người, những vật này đều cần ngươi dùng điểm cống hiến tới trao đổi.
Mục Lương nói công dụng chân chính của điểm cống hiến.
Điểm cống hiến cũng chính là hệ thống tiền tệ tạm thời của thành Huyền Vũ, khi có nhiều người hoặc tài nguyên càng nhiều hơn, mới có thể lần nữa cải cách.
- Đã hiểu.
Vệ Cảnh chợt đáp.
Mười sáu người của đội săn bắn nghe được có thể sử dụng điểm cống hiến đổi lấy thức ăn, thở phào nhẹ nhõm một cái.
Bọn họ sống ở thành Huyền Vũ mà trong lòng cứ lo lắng hồi hộp, dù sao thành Huyền Vũ thật sự tốt hơn nhiều so với bộ lạc Nguyệt Đàm, không cần lo lắng nguồn nước, hoàn cảnh lại cực tốt.
Để cho bọn họ có cảm giác như nằm mơ, cộng thêm biểu hiện của Mục Lương đêm qua, thấy bản thân đã mất đi một cơ hội biểu hiện giá trị của mình.
Người trong đội săn bắn không giống những người bình thường, bọn họ có thể suy nghĩ tỉ mỉ hơn một chút, nếu như ở thành Huyền Vũ không có cách nào thể hiện giá trị, bọn họ sợ có một ngày sẽ bị đuổi đi.
Dù sao, không có một thế lực nào nuôi người nhàn rỗi.
- Trừ nhiệm vụ đặc biệt của mọi ngươi ra, phủ thành chủ còn tuyên bố những nhiệm vụ còn lại, những nhiệm vụ này có thể để cho người nhà của các ngươi nhận.
Mục Lương muốn bắt đầu tìm việc làm cho các cư dân.
- Ngài cứ nói.
Đáy mắt của Vệ Cảnh hiện lên vẻ vui mừng.
Người nhà có chuyện làm, mới có thể chân chính hòa nhập vào cuộc sống trong thành Huyền Vũ, mà không phải mỗi ngày ở nhà ngồi ăn chờ chết.
- Phủ thành chủ cần một ít bàn gỗ, nồi sắt, ngăn tủ...
Mục Lương đan chéo tay, đặt dưới cằm, nói:
- Phủ Thành Chủsẽ đưa ra bản vẽ thiết kế, chỉ cần thành phẩm đạt được yêu cầu trên bản vẽ, có thể thu được điểm cống hiến.
Anh muốn đồ dùng trong nhà không phải dùng mấy cây gỗ ráp lại, mà muốn đồ dùng trong nhà dùng tấm ván gỗ trơn láng ráp lại.
Không phải vì truy cầu xa xỉ, mà đang tìm việc làm cho mọi người, vì nhiệm vụ của Phủ Thành Chủ quá ít.
Một sản phẩm đồ dùng trong nhà đơn sơ, một ngày có thể làm xong vài cái.
Một sản phẩm đồ dùng trong nhà tuyệt đẹp, lại cần mấy ngày mới có thể hoàn thành.
Cộng thêm Phủ Thành Chủ xác thực đang thiếu bàn, tủ... Các thứ, vừa vặn có thể cho người dân có việc làm.
- Chúng ta sẽ nói lại với người nhà, bảo họ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Vệ Cảnh nghiêm túc cam đoan.
- Nhiệm vụ cụ thể, ta sẽ dán ở trên bảng thông báo.
Mục Lương sẽ làm một cái bảng thông báo trên đường phố gần khu vực trung ương, sau này có thông báo gì đều sẽ dán trên đó.
- Chuyện này...
Vệ Cảnh có hơi lúng túng gãi cái ót.
Phần lớn bọn họ đều không biết chữ, nên sẽ không thể đọc được thông báo trên bảng.
- Yên tâm, ta sẽ bảo Thư Ký làm, cô ấy sẽ thông báo cho mọi người trên thông báo viết gì.
Mục Lương nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Cảnh, không cần đoán cũng biết.
Anh quay đầu nói với Nguyệt Thấm Lam:
- Nhiệm vụ điểm cống hiến này, ta giao cho ngươi làm cho tốt.
- Được.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã cười.
- Còn có một chuyện, liên quan tới chuyện đội săn bắn các ngươi.
Mục Lương quay đầu nhìn về phía người đội săn bắn.
- Ngài cứ nói.
Vẻ mặt của Vệ Cảnh trở nên nghiêm túc.
- Điểm cống hiến còn có một tác dụng, là phúc lợi duy nhất dành riêng cho thành viên đội săn bắn các ngươi.
Mục Lương cũng sẽ không làm người khác khó chịu, nói thẳng:
- Chỉ cần điểm cống hiến đạt được đến một con số nhất định, hoặc dưới tình huống có công lao rất lớn, có thể đổi thành thuốc cường hóa cơ thể.
Nhiệm vụ của đội săn bắn tương đối nhiều, ngoài một phần điểm cống hiến cho người nhà đổi lấy thức ăn, khẳng định sẽ còn thừa một ít.
Nếu như, không để cho bọn họ thấy hi vọng, con người sớm muộn cũng sẽ trở nên lười biếng, thậm chí là không thể giải quyết những chuyện khác.
- À?
Vệ Cảnh khó tin, miệng há hốc.
- Điểm cống hiến có thể đổi thuốc cường hóa? Đây... Đây là thật sao?
Thành viên của đội săn bắn cũng có chút khó có thể tin.
- Vưu Phi Nhi, thuốc cường hóa cơ thể bao lâu mới có thể làm ra được một phần?
Mục Lương không trả lời họ, ngược lại quay đầu nhìn về phía cô gái tóc vàng đang ngủ gà ngủ gật.
- Còn cần tìm thêm một ít thảo dược.
Vưu Phi Nhi nửa buồn ngủ đáp lại.
Khi cô lại nghĩ đến sáng sớm tiễn đưa cô gái tóc trắng, nhìn thấy thảo dược sinh trưởng tươi tốt trong khu vườn.
Vưu Phi Nhi miễn cưỡng vực dậy tinh thần, bổ sung nói:
- Hẳn cần vài ngày là có thể chế tạo ra một phần thuốc cường hóa.
- Phủ Thành Chủ có thuốc cường hóa cơ thể từ cấp một đến cấp năm, các ngươi chỉ cần nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, có đầy đủ điểm cống hiến là có thể đổi được một phần thuốc cường hóa.
Mục Lương nhìn quét qua đám người đội săn bắn, tràn ngập uy nghiêm, áp bách nói:
- Nhưng, nếu như làm ra chuyện có lỗi với thành Huyền Vũ, như vậy hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là bị đuổi khỏi thành Huyền Vũ.
Có khích lệ thì cũng sẽ không thiếu trách phạt.
- Sẽ không.
- Kẻ ngu si mới có thể làm ra chuyện có lỗi với thành Huyền Vũ.
- Ai dám làm, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Người đội săn bắn dồn dập bảo đảm.
Bọn họ thật sự sợ có người làm chuyện ngu xuẩn như vậy, như vậy sẽ liên lụy đến những ngày tháng bình yên của mọi người.
- Được rồi, hôm nay hội nghị cải cách lần đầu tiên dừng ở đây.
Mục Lương khoát tay, ý bảo mọi người có thể đi.
- Vâng.
Vệ Cảnh đứng dậy mang đám người rời khỏi.
- Kế tiếp ngươi phải khổ cực rồi.
Mục Lương quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lam.
Anh chỉ cần khống chế phương hướng phát triển là được, còn lại những chuyện vặt, tỉ mỉ sẽ để cho Nguyệt Thấm Lam hoàn thiện, đồng thời ban hành ra cho mọi người.
- Cứ giao cho ta!
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã hào phóng tiếp nhận nhiệm vụ.
Cô cảm thấy rất thú vị, thú vị hơn so với chuyện ngưng tụ nước ở bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Mau hoàn thiện cải cách trước khi đến thành Thập Lâu.
Mục Lương không nghĩ đến thành Thập Lâu, còn phải phân tâm xử lý nội vụ thành Huyền Vũ.
Khi đến thành Thập Lâu, anh phải chuyên tâm thu thập tinh thạch hung thú, cùng với tìm kiếm mới động vật mới để thuần dưỡng.
- Ta sẽ cố gắng.
Nguyệt Thấm Lam nghiêm túc, gật đầu một cái.
...
Đã trôi qua năm ngày kể từ sau hội nghị cải cách lần đầu tiên của thành Huyền Vũ.
Ngoại thành cũng chính là khu vực vòng ngoài từ khu vực trung ương trở xuống, bị các cư dân gọi tắt là ngoại thành.
Lúc này, trong phòng một ngôi nhà của cư dân ngoại thành, mọi người một bên làm việc, một bên thảo luận.
- Hoàn thành cái tủ này, cũng có thể đạt được 3 điểm cống hiến đúng không?
- Đại nhân Nguyệt Chủ nói như vậy.
- Vậy nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là gì?
- Đương nhiên là tiếp tục nhận nhiệm vụ làm đồ dùng trong nhà, chúng ta đã làm quen cái này, lẽ nào ngươi muốn đi nhận nhiệm vụ làm nồi sắt?
- Hay là thôi đi, ta cũng không có sức mạnh kia.
- Các ngươi nhanh chóng lại kiểm tra cái bàn khác một chút, nhìn một chút có còn gờ ráp hay không?
Trong phòng khách của một người dân, mọi người cùng nhau tụ tập, chuyên môn làm đồ dùng trong nhà.
Dù sao, chỉ dựa vào một nhà để làm đồ dùng trong nhà, phải vài ngày mới có thể hoàn thành.
Sau đó, chính là Tô Nhi đưa ra ý kiến cho mọi người, bảo mọi người cùng nhau tụ họp lại cùng làm, sau đó sẽ chia đều điểm cống hiến.
- Tô Nhi, hôm nay ngươi không cần đi Phủ Thành Chủ với con gái mình sao?
Có người đột nhiên mở miệng hỏi.
- Không cần, tiểu thư Mễ Nặc đã học được rất nhiều thứ, không cần ta đi theo.
Tô Nhi cười khổ lắc đầu.
Mễ Nặc đã học xong những chuyện quản lý người làm, hiện tại mang theo Vệ Ấu Lan hoàn toàn thành thạo, xử lý mọi việc trong nhà.
Cô đứng ở phủ Thành Chủ phát hiện không xen tay vào được, cảm thấy không có việc gì cũng không tiện.
Cho nên mới tới giúp làm đồ dùng trong nhà, kiếm chút điểm cống hiến có thể giúp đỡ chồng mình.
- Thật tốt, mẹ con cũng muốn làm việc ở phủ Thành Chủ.
Có cô gái trẻ tuổi hâm mộ nói.
- Dáng vẻ ngươi xinh đẹp giống như Tiểu Lan, cũng có thể đến phủ Thành Chủ làm việc nha!
Có một người đàn bà khác trêu ghẹo.
- Các ngươi đưng mãi tám chuyện, nhanh chóng mang đồ đạc đi giao nhiệm vụ!
Tô Nhi tức giận.
- Hì hì... Chúng ta đây không phải đang ước ao sao.
- Có cái gì tốt để hâm mộ, thời gian hiện tại tốt hơn so với trước đây nhiều.
Tô Nhi cảm thấy trong đầu mọi người đều chưa thoả mãn.
- Đúng vậy,... Ít nhất... Không lo không có nước dùng, người khác nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng ước ao chúng ta đúng không?
Có một người đàn bà khác cảm khái nói.
- Nhất định sẽ ước ao chúng ta, cuộc sống như thế trước kia là không dám nghĩ.
Vài phụ nữ, cô gái xách chiếc tủ, cái bàn ra khỏi căn nhà, hướng về phía phòng giao dịch phía trên thềm đá gần khu vực trung ương trên cao.