- Mục Lương, ngươi đang nói đùa à?

Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ hỏi.

Trước đây, cô dùng năng lực của Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy, xâm nhập vào trong tài liệu hung thú tìm mạch lộ, vẫn không tìm được tất cả mạch lộ thông nhau.

Thực tế là vì người khác biết cân nhắc tinh lực và khống chế.

- Có nắm chắc?

Ly Nguyệt dừng động tác trong tay lại.

- Thử một lần sẽ biết.

Mục Lương cầm lấy lớp vỏ côn trùng trong tay Nguyệt Thấm Lam.

Ngón tay anh nhắm ngay lỗ nhỏ trên bề mặt lớp vỏ côn trùng, từng sợi tơ nhện thật nhỏ chui vào.

Sử dụng năng lực Thao Túng Thiên Ti giống như xúc tu, sẽ phản hồi lại cho người khác.

Mấy chục sợi tơ nhện xuyên qua mạch lộ trong lớp vỏ côn trùng.

Mục Lương nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện mạch lộ như một cái mê cung, tơ nhện nối lại tất cả mạch lộ thông nhau, cũng xâu vào một chỗ.

Một hồi sau.

- Được rồi, đã tìm thấy tất cả mạch lộ.

Mục Lương mở mắt ra, trong các lỗ nhỏ lớp trên bề mặt cắt của lớp vỏ côn trùng, đều có tơ nhện đang lần lượt rút về.

- Thực sự đã tìm được tất cả rồi?

Nguyệt Thấm Lam trừng lớn con mắt màu xanh nước biển, khó có thể tin nhìn tơ nhện ngọa nguậy gần ngay mép lớp vỏ côn trùng.

Lúc này mới qua bao lâu, đã tìm được tất cả mạch lộ.

- Không phải rất khó.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Ách...

Nguyệt Thấm Lam, Ly Nguyệt hai người nhất thời nghẹn lời, câu này của anh ấy có chút đả kích người.

Nếu như mạch lộ dễ tìm như vậy, linh khí từ trung cấp trở lên cũng sẽ không ít như vậy.

- Còn lại phải làm sao?

Mục Lương nhìn lớp vỏ côn trùng trong tay.

Bây giờ, anh cảm thấy rất hứng thú với linh khí, nếu như có thể chế tạo ra linh khí chứa đựng năng lực giác tỉnh, hoàn toàn có thể nhanh chóng chuẩn bị, xây dựng một nhánh bộ đội đặc thù, mạnh mẽ.

Tỷ như, bộ đội đặc chủng của thế giới tận thế Mạt Nhật này.

Người khác vẫn còn đang chậm rãi bồi dưỡng Giác Tỉnh Giả, Dị Biến Giả gì đó.

Anh trực tiếp xây dựng đội linh khí Cường Hóa Giả, lợi hại giống như Giác Tỉnh Giả, Dị Biến Giả.

Có đội ngũ như vậy, đến lúc đó thu thập tinh thạch hung thú, hoàn toàn có thể rất nhẹ nhàng, đơn giản.

Nguyệt Thấm Lam tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp hỏi:

- Ngươi muốn làm linh khí kiểu gì?

- Làm một cái bao cổ tay!

Mục Lương liếc nhìn cô gái tóc trắng cắt ra một nửa lớp vỏ côn trùng.

Nếu như có thể thành công chế tạo ra một linh khí mạnh, cô gái tóc trắng đi ra ngoài làm việc cũng sẽ tương đối an toàn.

- Nếu muốn làm một cái bao cổ tay, trước tiên, ngươi phải nắm rõ mỗi mạch lộ trong lớp vỏ côn trùng, tiếp theo cắt ra lỗ hổng tiếp nối giữa mỗi cái mạch lộ và mạch lộ khác nhau trong lớp vỏ côn trùng.

Nguyệt Thấm Lam cũng chưa từng chế tạo thành công một kiện linh khí trung cấp nào!

Cô chỉ có thể hướng dẫn theo kiến thức mình có được:

- Tiếp theo mạch lộ ở khu vực hạch tâm của bao cổ tay, khoét ra một lỗ hổng nhỏ có thể đặt vào tinh thạch hung thú, như vậy thì có thể tạo thành một kiện linh khí trung cấp.

- Đây không phải đang ghép hình sao?

Mục Lương kinh ngạc nói.

Muốn ghép hình bao cổ tay, phải nối các mạch lộ ở giữa với nhau trong mảnh ghép, đây thật là khó lại càng khó hơn.

- Cũng gần như vậy!

Nguyệt Thấm Lam ôn nhu gật đầu.

- Cho nên, những mảnh vụn đã cắt ra không thể dùng?

Mục Lương liếc mắt lớp vỏ côn trùng đã cắt ra của cô gái tóc trắng một cái.

- Không thể dùng, trước đó, ngươi đã dùng nước nóng xử lý sạch lớp vỏ côn trùng, không thể dựa theo phương pháp luyện chế linh khí sơ cấp.

Nguyệt Thấm Lam cười híp mắt nói:

- Bằng không, các mạch lộ giữa lớp vỏ côn trùng sẽ có sai lệch, ngươi tạo ra linh khí trung cấp cũng chỉ có thể là thành phẩm một nửa.

Linh khí sơ cấp phải dùng đặc tính của chính tài liệu, không giống với linh khí trung cấp phải dùng tinh thạch hung thú để tăng thêm đặc tính, hoàn toàn có thể tùy ý ghép lại những mảnh đã cắt.

- Có rất nhiều điểm cần phải chú ý.

Mục Lương gật đầu nhẹ một cái.

Anh nói với cô gái tóc đỏ đang ngồi ngơ ngác:

- Phi Nhan, làm phiền ngươi ôm một đống lớp vỏ côn trùng qua đây giúp ta.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan buông Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh ra, đứng dậy chạy ra ngoài.

- Ngươi thật muốn chế tác linh khí trung cấp?

Ly Nguyệt ôn nhu hỏi.

- Thử một chút, thất bại cũng không sao, thành công thì tốt.

Trong lòng của Mục Lương đang rất thoải mái.

Cũng không lâu lắm.

Đạp đạp...

Nguyệt Phi Nhan ôm một đống lớn lớp vỏ côn trùng màu hồng đi vào, đặt lên bàn.

Cô lau mồ hôi trên trán tí, sang sảng hỏi:

- Còn cần thêm không? Ta lại đi qua đó mang thêm một ít qua đây.

- Không cần, bao nhiêu đây được rồi.

Mục Lương khoát tay, cầm lớp vỏ côn trùng bắt đầu đi nấu.

- Thịt nướng có thể ăn rồi đây.

Mễ Nặc bưng thịt nướng đã chín, đặt lên bàn.

- Rất lâu chưa ăn qua thịt Ma Trùng nướng.

Nguyệt Thấm Lam thèm đến nỗi vô thức liếm một cái

- Hình như không bị tanh, còn có một chút ngọt.

Mục Lương dẫn đầu cầm lấy một xâu thịt nướng ăn.

Nếu như anh không ăn trước, mọi người cũng sẽ không dùng.

- Ta mang qua một ít cho Vưu Phi Nhi.

Ly Nguyệt cầm lấy mấy xâu thịt nướng, đi ra ngoài căn nhà.

Bạn của cô, nếu như không phải đói bụng đến không chịu được, sẽ không dừng lại việc nghiên cứu, đi tìm thức ăn.

- Mễ Nặc, ngày mai ngươi phụ trách mang thức ăn qua cho Vưu Phi Nhi nha.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Một người nghiện nghiên cứu, thật sự cần phải phục vụ tận tình.

- Vâng.

Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

-...

Ly Nguyệt mới vừa đi tới cửa chính, bước chân dừng lại, cái miệng nhỏ dưới mặt nạ hơi hơi nhếch lên.

Sau khi dùng xong thịt Ma Trùng Chín Đốt, bọn họ cảm thấy rất thỏa mãn.

Trong lúc ăn.

Mục Lương cũng đã nấu xong tất cả lớp vỏ côn trùng, bắt đầu thăm dò vị trí mạch lộ phân bố trong lớp vỏ côn trùng, tiếp theo sẽ vẽ ra vị trí hợp lại của bao cổ tay.

Vẽ xong các mảnh hình ghép, sau đó cắt ra, lại ghép lại thành bao cổ tay thì hoàn thành.

- Hình như cũng không phải rất khó.

Mục Lương cầm cây dao ngắn, dễ dàng thiết cắt ra tất cả mảnh cần ghép.

-...

Nguyệt Thấm Lam lườm mắt một cái

Nếu như một cường giả cao hơn cấp 6, xử lý một lớp vỏ côn trùng chỉ có cấp bốn lại gặp khó khăn, vậy cũng không cần tồn tại.

- Bây giờ chỉ cần ghép lại.

Mục Lương ráp lại từng mảnh lớp vỏ côn trùng.

Anh nhìn đường nối phía trên bao cổ tay, có hơi lo lắng, hỏi:

- Những đường nối này thực sự sẽ không bị gì?

- Không có chuyện gì, chỉ cần dùng nghi thức mở linh trí sẽ không thành vấn đề, những đường nối này sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lam hiện lên một tia khẩn trương không rõ.

- Nghi thức mở linh trí là sao?

Mục Lương có hơi mờ mịt, lại là một kiến thức chưa từng nghe qua.

- Ngươi đặt tinh thạch hung thú vào, sau đó mới có thể dùng nghi thức mở linh trí.

Nguyệt Thấm Lam mím mỗi một cái.

- Đây đơn giản.

Mục Lương đã sớm tìm được vị trí mạch lộ tập trung ở giữa bao cổ tay.

Anh dùng tinh thạch hung thú của Ma Trùng Chín Đốt, khoét một lỗ ngay vị trí đó trên bao cổ tay, rồi đặt tinh thạch hung thú vào.

- Được rồi.

Mục Lương nhìn bao cổ tay không có một tia biến hóa.

- Bao cổ tay này cho Ly Nguyệt dùng, nghi thức mở linh trí cũng sẽ do cô ấy làm.

Nguyệt Thấm Lam quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Ta đã biết.

Ly Nguyệt gật đầu.

- Vậy thử một lần đi.

Mục Lương đưa bao cổ tay tới.

- Nghi thức mở linh trí còn gọi là nghi thức nhận chủ.

Ly Nguyệt cầm lấy bao cổ tay nói.

Cô dùng cây dao nhỏ cắn rách một đường ở ngón tay út, nhỏ giọt máu lên tinh thạch hung thú trên bao cổ tay.

Một màn thần kỳ xảy ra, toàn bộ mạch lộ bên ngoài bao cổ tay lộ ra ánh sáng trắng, trong ánh sáng trắng có xen màu hồng.

- Nếu như mạch lộ nối nhau không có vấn đề, nghi thức nhận chủ cũng sẽ thành công.

Nguyệt Thấm Lam nói tiếp, giải thích những chuyện xảy ra trước đó là không có vấn đề:

- Ngươi sợ khe hở linh khí, sẽ thu húng những hung thú kia à?

- Ông ~~

Bao cổ tay phát ra một tiếng kêu khẽ.

- Nghi thức nhận chủ đã... Hoàn thành?

Ly Nguyệt khó tin, há to miệng, ngơ ngác, bình tĩnh cầm bao cổ tay lên.

Lúc này, trong lòng của cô rất phức tạp, gom lại những kiến thức học ở nơi kia như Địa ngục mấy năm, đều chỉ biết chế tạo linh khí cấp thấp đơn giản.

Hiện tại, Mục Lương lại có thể ung dung thành công chế tạo ra một kiện linh khí.

- Thật, thực sự thành công?

Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm bao cổ tay.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới một lần chế tạo đã thành công, lúc đầu đã nghĩ kỹ sau khi nhận chủ thất bại, sẽ an ủi Mục Lương.

Hiện tại, sự thật trước mắt nói cho cô biết, lần đầu tiên Mục Lương chế tạo linh khí đã thành công, mà còn là linh khí cấp trung.

Hiện tại, Nguyệt Thấm Lam cảm giác, mình mới là người cần an ủi.

Từ khi lão nương thu thập các kiến thức để tạo ra các loại linh khí, toàn bộ hành trình chưa tới thời gian ba năm, tất cả đều dồn vào trên tìm kiếm mạch lộ.

Nhưng, người đàn ông trước mắt này lại dùng hiện thực nói cho cô biết.

Đều không cần cả đêm, Mục Lương còn phải học hỏi kiến thức chế tạo ra linh khí cấp trung.

Mục Lương nhìn Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lam, thấy vẻ mặt của hai người thay đổi, cau mày một hồi, nghiến răng nghiến lợi một hồi, lại có hơi cụt hứng.

Anh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cô gái tóc đỏ:

- Hai người bọn họ làm sao vậy?

- Khả năng bị đả kích quá... Quá lớn.

Nguyệt Phi Nhan thở dài.

Cô biết mẹ mình có một đoạn thời gian vô cùng si mê với chế tạo linh khí.

Sau đó, kiên trì ba năm đều không chế tạo ra được một thanh linh khí cấp trung, cộng thêm ngưng tụ nước, thực sự quá hao tổn tâm lực, mới dừng lại việc nghiên cứu một chút.

- Thật đơn giản, vậy cũng bị đả kích sao?

Mục Lương vô tội chớp con ngươi màu đen.

Anh thật sự không cảm thấy quá khó, toàn bộ quá trình chế tạo... Chỉ là phải dành nhiều thời gian chút vào nấu vỏ côn trùng và đánh bóng.

- Ngươi, ngươi không nên nói nữa.

Nguyệt Phi Nhan dở khóc dở cười kéo góc áo của Mục Lương.

Nếu nói thêm nữa, mẹ cô sẽ xấu hổ, tức giận mà khóc to lên.

- Ta có chút mệt mỏi, về ngủ trước.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lam tràn ngập cụt hứng, vô thần đứng lên đi ra ngoài.

Cô mượn cớ chạy ra khỏi phòng khách, mặt mũi có chút không nhịn được.

- Ta dìu ngươi.

Nguyệt Phi Nhan tiến lên đặt trong tay mẹ mình.

Hai người cứ như vậy rời khỏi.

Sau khi Mục Lương nhìn hai người rời đi, hỏi cô gái tóc trắng:

- Ly Nguyệt, ngươi cảm giác bao cổ tay này như thế nào?

- Ách... Vô cùng tốt.

Cái mông của Ly Nguyệt vừa rời khỏi băng ghế, bất đắc dĩ lần nữa ngồi xuống.

- Chỉ cho ta thấy linh khí cấp trung, linh khí cấp thấp khác nhau ở chỗ nào?

Mục Lương đưa qua linh khí mình tự luyện chế, lấy thêm linh khí do cô gái tóc trắng chế tạo.

Anh cân nhắc hai bao cổ tay, phát hiện bao cổ tay tự mình luyện chế còn nặng hơn gấp đôi.

- Bao cổ tay linh khí cấp trung, chỉ có người nhận chủ sử dụng mới sẽ không cảm nhận được độ nặng.

Ly Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mục Lương, nói:

- Ta tới cầm, linh khí cấp trung này rất nhẹ.

- Vậy như thế nào tiêu trừ, một lần nữa nhận chủ?

Mục Lương hiếu kỳ vấn đề.

- Lấy ra tinh thạch hung thú, nhỏ máu vào trong mạch lộ, sẽ trở thành linh khí không có chủ.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Lại đặt thêm một viên tinh thạch hung thú mới vào, rồi tiến hành nghi thức nhận chủ một lần nữa là được!

- Thì ra đơn giản như vậy.

Mục Lương chợt gật đầu, sau đó đưa bao cổ tay cho cô gái tóc trắng.

- Thực sự cho ta?

Ly Nguyệt ngơ ngác, cầm lấy bao cổ tay.

Suy nghĩ của cô và Nguyệt Thấm Lam không khác nhau lắm, không cảm thấy Mục Lương làm một lần đã có thể thành công, mới có thể đơn giản tiếp thu nghi thức nhận chủ.

Kết quả, hai người đều hứng chịu đả kích rất lớn.

- Ta giữ cũng không có ích lợi gì!

Mục Lương khoát tay.

Linh khí cấp bốn nằm trong tay anh sẽ dễ dàng bị bóp vỡ.

Anh sử dụng linh khí, ít nhất cũng phải là linh khí bản thân đánh không hư mới được.

Vừa nghĩ như thế, Mục Lương đột nhiên cảm thấy dùng vảy của kỳ nhông, vỏ ngoài của Nhện Qủy Đỏ... Tới chế tác linh khí nhất định sẽ vô cùng mạnh.

Tốt, anh lại phát hiện một công dụng khác cực lớn của động vật thuần dưỡng.

- Vậy ta nhận!

Khóe miệng của Ly Nguyệt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Cô có bao cổ tay này, hoàn toàn có thể giảm bớt rất nhiều thương tổn, hơn nữa cũng sẽ không có một tia nặng nề nào, so với linh khí cấp thấp tốt hơn nhiều lắm lần.

- Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải rời đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừm.

Ly Nguyệt bình tĩnh liếc nhìn Mục Lương.

Cô ôm thật chặt bao cổ tay Mục Lương chế tạo ra, tay kia tùy ý cầm lên bao cô tay mình chế tạo ra.

Cô gái tóc trắng vội vàng đi vào gian phòng của mình.

Lúc này, trong khe hở đất đá gần vị trí mai Rùa Đen.

Hai con động vật là Kỳ Nhông Ba Màu, Nhện Qủy Đỏ chợt rùng mình một cái, phát hiện vảy và lớp vỏ có hơi lạnh.

Dường như có chuyện không tốt sắp xảy ra.

- Híz-khà zz hí-zzz...

- Xèo xèo...

….

Sáng sớm, trời dần sáng.

- Mục Lương, phát hiện có người chết.

Giọng của cô gái tai thỏ dồn dập vang lên, đánh thức Mục Lương.

- Người chết? Ta biết rồi.

Mục Lương mở mắt, nhìn khuôn mặt lo âu của Mễ Nặc.

Anh buồn ngủ nhếch miệng, lười biếng nói:

- Có phải phát hiện ở trên tường thành?

- hở? Làm sao ngươi biết?

Mễ Nặc sững sờ.

Cô liếc mắt nhìn khắp căn phòng, không thấy có ai ở đây.

- Không cần nhìn, người kia chết nửa đêm, là Tiểu Hồng giết.

Mục Lương ngồi xuống, phong khinh vân đạm nói:

- Đêm qua có mấy tên trộm bò lên, bị Tiểu Hồng bắt được, sau đó treo cổ lên.

Đêm qua, Nhện Qủy Đỏ phát hiện có kẻ trộm, đã dùng ý niệm truyền lại cho anh.

Mục Lương mới ngủ say trong chốc lát, đã bị đánh thức, có chút tức giận, đáp lại một câu: Giết chết bọn họ.

Kết quả có thể tưởng tượng được, những tên ăn trộm kia bị Nhện Qủy Đỏ bắt được, sau khi bị trúng độc, đã treo cổ ở trên tường thành.

- Thì ra do con nhện khổng lồ làm.

Trong lòng của Mễ Nặc đang lo lắng, nhất thời lắng lại.

Không phải cô sợ người chết, mà sợ trong thành có người tự giết lẫn nhau.

Dù sao, trước khi Mục Lương quen được cô gái tai thỏ, cô ấy cứ tưởng anh là người chết, còn mò khắp thân thể anh, làm sao lại sợ người chết được.

- Người bên ngoài bây giờ như thế nào?

Mục Lương hiếu kỳ hỏi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play