Cô lại nghĩ tới tên thủ lĩnh chán ghét kia, bốn năm trước đã muốn cho cô đi làm hầu gái.
Nói là làm hầu gái, trên thực tế lại vì vui đùa.
Mễ Á không cam lòng, sau đó căn dặn em mình nhất định phải nữ giả nam trang, lẻ loi một mình đi vào trong hoang dã.
Nếu không phải sau đó, vận khí tốt bị người phụ nữ điên kia cứu, e rằng cô đã sớm bị một con Sói ăn thịt.
- Lại không nói lời nào.
Hi Bối Kỳ không thú vị bĩu môi.
Đột nhiên, một đạo khí tức quỷ dị tràn ngập đến.
- Đi mau, những người đó lại đuổi tới.
Mễ Á biến sắc, thân ảnh hóa thành một cái bóng đen, chạy trốn ra ngoài.
- Thật là một đám theo đuôi, mỗi ngày không ngừng đuổi theo.
Hi Bối Kỳ tức giận hét lớn.
Một giây kế tiếp.
Cô giương cánh, nhanh chóng đuổi theo phía sau cô gái tai mèo.
Bộ lạc nhỏ đổ nát, lần nữa bình tĩnh trở lại.
Bình tĩnh không đến ba phút.
Bá bá bá...
Ba cái bóng vọt vào bộ lạc.
- Ngửi ngửi ngửi...
Một thân ảnh có cái đầu Sói, ngửi vào không khí một cái.
Hắn gầm nhẹ nói:
- Mới vừa đi một hồi.
- Đuổi theo, nhất định phải lấy lại trứng Linh Thú Lôi Điện.
Một thân ảnh khác có cái đầu sư tử, ngoan lệ nói:
- Nhất định phải làm thịt hai tên ăn trộm đến từ Ốc Đảo này.
- Nhưng, bé gái tóc vàng kia...
Cuối cùng một thân ảnh có đầu gấu phân vân.
- Cô đã là kẻ phản bội, thành Dạ Nguyệt sẽ không quản cô ấy.
Thân ảnh có đầu sư tử không thèm để ý khoát tay.
Hắn liếc mắt thân ảnh đầu sói một cái, ý bảo nhanh chóng dẫn đường.
Bá!
Ba người một trước hai sau tiếp tục truy tung.
...
- Thì ra đi sắn ban đêm là như vậy.
Nguyệt Phi Nhan vác củi gỗ, theo sát ở bên người Mục Lương, tò mò nhìn xung quanh.
- Nếu không..., ngươi còn tưởng như thế nào?
Mục Lương nghiêng đầu liếc nhìn cô gái tóc đỏ hoạt bát sáng sủa.
- Ta nghe người đội săn bắn nói, buổi tối đi săn vô cùng nguy hiểm, thường xuyên có hung thú tới tập kích.
Ngón tay của Nguyệt Phi Nhan lay sợi dây bả vai một cái, vác quá nhiều đồ, bả vai bị sợi dây siết có hơi khó chịu.
-...
Vệ Cảnh đi theo phía sau hai người, nghe được lời của cô, nhất thời khóe miệng giật một cái.
Phía trước có hai con hung thú mở đường, có thể có nguy hiểm gì?
- Buổi tối chạy đi thật sự rất nguy hiểm, sau này, ngươi tốt nhất đừng chạy loạn buổi tối.
Mục Lương dặn dò một câu.
Phòng trường hợp làm cho cô có suy nghĩ buổi tối chạy ra ngoài rất an toàn.
- Thực sự rất nguy hiểm?
Nguyệt Phi Nhan trừng con mắt nhìn.
- Bây giờ, chúng ta không phải không có nguy hiểm, mà có động vật thuần dưỡng của ta ở trước mở đường.
Mục Lương chỉ về phía trước, nhàn nhạt nói:
- Còn có Tiểu Huyền Vũ ở phía xa áp trận, mới để cho một vài hung thú không dám tới gần chúng ta.
Anh có Tiểu Huyền Vũ, nên mới một đường xuôi gió xuôi nước như vậy.
Cô gái tóc trắng đều từng sợ hãi thán phục, cô đã rất lâu chưa có cảm giác chưa từng ngủ bên ngoài hoang dã.
- Ta biết rồi.
Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc.
Lần đầu tiên săn bắn, cô duy nhất chỉ nhận được chính là kinh hách.
- Đại tiểu thư, ngươi có thể bôi một ít phân và nước tiểu hung thú có đẳng cấp cao ở trên người.
Vệ Cảnh đi ở phía sau, đề nghị:
- Buổi tối cũng có thể giảm thiểu số lần tập kích của hung thú.
Hoàn toàn không có khả năng dọa sợ tất cả hung thú, sẽ luôn có một vài con hung thú sẽ không ngu như bình thường.
- Phân và nước tiểu của hung thú đẳng cấp cao sao?
Nguyệt Phi Nhan như có hơi suy nghĩ gật đầu.
Đi săn quá là khô khan, nhàm chán.
- Đều tụ tập qua đây, chúng ta chuẩn bị đi lên.
Mục Lương lên tiếng hô.
- Hả? Chúng ta đi lên?
Nguyệt Phi Nhan hậu tri hậu giác ngẩng đầu, nhìn thân ảnh khổng lồ phía trước, bề ngoài Rùa Đen giống như một gò núi.
- Lên.
Mục Lương nhấc chân giẫm lên mặt đất một cái, một cái sân bằng đá nâng đám người hai thú bay lên.
Sân đá dâng lên cao cho đến khi tường thành chạy dài trên mai rùa xuất hiện, đội săn bắn rời khỏi sân đá đi tới trên tường thành, mới dồn dập thở phào nhẹ nhõm.
Nhện Qủy Đỏ không có đi lên tường thành, nhảy lên trên mai rùa, linh hoạt biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Mục Lương tháo xuống Ma Trùng Chín Đốt buộc trên người Kỳ Nhông Ba Màu, dùng năng lực Thao Túng Thiên Ti, làm cho Ma Trùng Chín Đốt rớt khỏi sân đá, rơi xuống trên đường phố.
Hưu!
Lúc này, sau khi Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lam, Mễ Nặc ba người nhìn thấy ánh sáng, dồn dập chạy tới trên đường phố, chuẩn bị hỗ trợ.
- Ầm!
Ma Trùng Chín Đốt từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một nơi cách ba người vài mét, làm cho trong lòng ba người sợ hãi run lên.
- Thực sự là... Một người độc ác thú vị.
Nguyệt Thấm Lam không cần suy nghĩ, cũng biết là ai có bản lãnh như thế!
- Thật.
Khóe miệng của Ly Nguyệt giật một cái, tán thành gật đầu.
- Đó, chính là con mồi tối nay?
Mễ Nặc sợ hãi, rụt cổ một cái, trốn ở phía sau cô gái tóc trắng.
- Có thể.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái.
- Các ngươi xuống đây làm gì?
Mục Lương mang theo đám người đi xuống tường thành, kinh ngạc nhìn ba người.
Ba cô gái có thể nhanh chóng chạy tới như vậy, nói rõ vẫn đang chú ý bọn họ khi nào trở về.
Mễ Nặc nhìn thân thể Mục Lương một chút không có gì khác thường, toàn bộ lo âu trong lòng tán đi.
Cô hiếu kỳ nhìn bọ cánh cứng trên bả vai Mục Lương một cái, có thể đoán được đây nhất định là động vật thuần dưỡng mới bắt được.
- Chúng ta đến để giúp đỡ.
Nguyệt Thấm Lam vén sợi tóc màu xanh nước biển lên tai.
Cô liếc mắt cô gái tóc đỏ một cái, thấy bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm thật nhỏ.
- Vậy chia nhỏ Ma Trùng Chín Đốt này đi, đem thịt làm khô.
Mục Lương chỉ vào Ma Trùng Chín Đốt dài bảy mét.
- Ma Trùng Chín Đốt, đã rất nhiều năm không thấy.
Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc nói.
- Dại nhân Thành Chủ, việc xử lý thịt, cứ giao cho chúng ta!
Sau khi Vệ Cảnh tháo xuống củi gỗ, lập tức tiến lên thỉnh cầu.
Bọn họ không có săn bắn được con mồi, nếu việc xử lý con mồi cũng để cho người bên cạnh thành chủ tới làm, vậy rất không thất trách.
- Có thể, vậy giao cho các ngươi.
Mục Lương khoát tay.
Lúc đầu, anh cũng muốn an bài cho mọi người làm, không nghĩ tới Vệ Cảnh rất có ánh mắt, tự động thỉnh cầu.
Trong lòng Mục Lương nhận xét Vệ Cảnh là: Đây là một nhân tài, sau khi quan sát một thời gian, có thể trọng điểm bồi dưỡng.
- Xác Ma Trùng này, chính là tài liệu tốt để làm linh khí.
Ly Nguyệt đi tới bên cạnh Ma Trùng Chín Đốt, lấy tay gõ vào xác trùng một cái.
- Quả thật có thể chế tác một ít linh khí khôi giáp.
Nguyệt Thấm Lam gật đầu.
- Ngươi cũng biết chế tạo linh khí?
Mục Lương kinh ngạc nhìn cô gái xấu bụng.
- Biết chế tạo một chút linh khí đơn giản, những linh khí phức tạp cao hơn thì không.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã cười.
Linh khí cao hơn cần bí pháp đặc thù, còn cần một ít thiên phú đặc thù, với một ít tri thức linh khí.
Mục Lương như đang suy nghĩ gật đầu, muốn xây dựng một thế lực, không chỉ cần tài nguyên nhân tài, còn cần một ít trang bị tốt.
Như bộ đội đặc chủng sử dụng súng ngắm sẽ chính xác hơn so với bộ đội bình thường sử dụng khí giới.
- Ly Nguyệt, ngươi cắt một ít vỏ xác trùng cầm đi chế tác linh khí!
Mục Lương với nói cô gái tóc trắng.
Sáng mai, cô gái tóc trắng sẽ phải rời khỏi, cần phải chuẩn bị một vài thứ, cũng là chuẩn bị khi gặp nguy hiểm.
- Ta còn thiếu một cái bao cổ tay.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái.
Cô cũng không có khách khí với Mục Lương, cầm lấy cây đao ngắn, bắt đầu cắt xác trùng.
- Ngươi cũng đừng đi.
Mục Lương níu lại cô gái tai thỏ muốn đi vào hỗ trợ mổ xẻ.
- Ta, ta có thể.
Mễ Nặc nắm cây đao ngắn, nghiêm túc nói:
- Ta đã giết qua rất nhiều kỳ nhông nhỏ.
- Ta có chút đói bụng, ngươi đi làm chút thịt nướng, mang tới ăn đi.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Đói bụng? Vậy ta đi nướng thịt.
Mễ Nặc hơi thất thần, lập tức ôm một miếng thịt, chạy chậm về phía khu vực trung ương.
- Mục Lương, Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh có thể cho ta mượn được không?
Nguyệt Phi Nhan tiến lên tới, khát khao nhìn đứng bọ cánh cứng trên bả vai Mục Lương.
- Cầm đi đi, muốn cho nó phát quang, thì gõ nhẹ vào giáp xác ba cái.
Mục Lương cầm lấy Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, đồng thời sử dụng ý niệm tâm linh chỉ cho Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh một ít dấu hiệu bật tắt ánh sáng.
- Vậy làm sao đóng lại ánh sáng?
Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên hỏi.
Cô không nghĩ tới có thể thần kỳ như vậy, Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh lại có thể khống chế ánh sáng.
- Gõ nhẹ một cái sẽ tắt.
Mục Lương đặt Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh trên tay cô gái tóc đỏ.
- Ồ, ta sẽ nhớ.
Hai tay của Nguyệt Phi Nhan thận trọng cầm lấy Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Cô hài lòng ôm Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, tiến đến trước mặt Nguyệt Thấm Lam, muốn khoe khoan một chút.
- Mẹ, ngươi mau nhìn bọ cánh cứng này.
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn giơ Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh lên.
Cô thần bí nháy mắt một cái, hỏi:
- Mẹ, ngươi đoán một chút đây là cái gì?
- Không cần nhìn, ta đã biết là động vật thuần dưỡng của Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lam liếc mắt một cái, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi đem qua đây làm cái gì?
Vừa rồi cô đứng ở bên cạnh Mục Lương, đã nhìn thấy con bọ cánh cứng này.
- Ai nha, ngươi đoán một chút đi.
Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan ngẩn ngơ, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm tò mò của mẹ mình.
- Không đoán.
Nguyệt Thấm Lam cười híp mắt không mắc lừa.
- Hừ, chơi không vui gì hết.
Nguyệt Phi Nhan vểnh cái miệng nhỏ lên, ôm Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh trở về khu vực trung ương.
- Được rồi, nhiều như vậy chắc đã đủ rồi.
Ly Nguyệt đang cầm một chồng xác trùng đi qua đây.
- Vậy trở về khu vực trung ương thôi.
Mục Lương đưa tay ra đấm lưng mỏi.
Anh vẫy tay gọi Vệ Cảnh tới, phân phó nói:
- Xử lý tốt cho thịt, mỗi nhà dựa theo số người mà chia thịt, thịt còn lại và xác trùng đều phải đem cất cẩn thận
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính nói.
- Đi.
Mục Lương mang theo hai cô gái, đi về phía khu vực trung ương.
Nguyệt Thấm Lam đi nhanh hai bước, tiến lên đi song song với Mục Lương.
Cô ôn nhu hỏi:
- Thịt còn dư sau này dự định chia như thế nào?
-...
Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, cũng đi nhanh mấy bước, đi song song với Mục Lương.
- Dựa theo họ hoàn thành nhiệm vụ ít nhiều mà chia thôi!
Khóe miệng của Mục Lương lại cười nói.
- Xem ra, ngươi đã có phương án.
Nguyệt Thấm Lam còn muốn nhắc nhở một cái, không thể vô duyên vô cớ chia thịt được.
- Có một ý tưởng đơn giản.
Mục Lương gật đầu.
- Đúng rồi, Phi Nhan vừa rồi ôm bọ cánh cứng gì vậy?
Vẻ mặt của Nguyệt Thấm Lam không đỏi, hỏi:
- Vì sao con bé lại vui vẻ như vậy?
- Cái này, ngươi phải đi hỏi cô ấy.
Mục Lương nhếch miệng lên, đi nhanh đi về phía trước.
-???
Vẻ mặt của Nguyệt Thấm Lam ngẩn ngơ, hoàn toàn không nghĩ tới Mục Lương sẽ trả lời như vậy.
- Vẻ mặt của hai mẹ con này thật sự rất giống nhau.
Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi nhếch lên.
...
Mục Lương đi tới trên khu vực trung ương, xoay người lại liếc nhìn đường phố u ám.
Đám người Vệ Cảnh xử lý Ma Trùng Chín Đốt, bên cạnh chỉ có ánh sáng yếu ớt của những đóm lửa trại chiếu sáng.
- Trước giờ phát động Tinh Huy Lĩnh Vực.
Mục Lương dùng ý niệm tâm linh truyền đạt cho Trà Thụ Tinh Huy Thụ, phát động Lĩnh Vực Tinh Huy để chiếu sáng.
Khi Lĩnh Vực Tinh Huy của Trà Thụ Tinh Huy tăng đến cấp sáu, vô số điểm sáng màu xanh biếc trên lá trà như ngôi sao nhất thời sáng lên.
Trà Thụ cao mười sáu mét, ánh sáng đủ để bao phủ toàn bộ phía sau lưng mai rùa.
Bùn đất trong vườn rau quả, được Lĩnh Vực Tinh Huy cấp sáu bao phủ, tất cả thực vật mới trồng không lâu đều toả sáng, tràn đầy sức sống.
Có thực vật bắt đầu nảy ra mầm mới, cũng có một vài thực vật đều nở hoa, thậm chí dùng mắt thường có thể thấy chúng đã tăng trưởng rất nhanh.
Tình huống trong vườn rau quả, tạm thời không ai biết.
Ánh sáng lại hấp dẫn mọi người đi ra
Ầm!
Bỗng nhiên Vưu Phi Nhi đẩy cửa phòng ra, chạy thật nhanh đi ra.
Cô ngẩng đầu nhìn Trà Thụ lấp lánh vô số ánh sao, thất thần thì thào:
- Thật đẹp, thật muốn nghiên cứu một chút!
- Thì ra Trà Thụ Tinh Huy còn có thể phát sáng.
Nguyệt Thấm Lam chớp chớp con mắt màu xanh nước biển, trong con ngươi tỏa ra vô số ánh sao lấp lánh.
- Oa ah! Quá đẹp.
Nguyệt Phi Nhan cầm Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh đi ra khỏi căn nhà, ngẩng đầu nhìn Trà Thụ Tinh Huy Thụ.
Cô cảm thấy ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, hoàn toàn không có lung linh như cuar Trà Thụ Tinh Huy.
Mễ Nặc hơi đỏ mặt đi ra, rụt rè né tránh cô gái tóc đỏ, mới vừa rồi bị cô gái tóc đỏ dây dưa, cho xem Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Nói cái gì chỉ cần làm bạn với cô ấy, sẽ nói ra cách khống chế ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh cho cô biết.
Ly Nguyệt si mê liếc nhìn Trà Thụ Tinh Huy sáng lên.
Cô đi tới bên cạnh Mục Lương, hỏi:
- Buổi tối có thể quá làm người khác chú ý hay không?
Cô gái tóc trắng có hơi lo lắng sẽ có người tới trộm, buổi tối sáng như vậy, ở xung quanh có người nhất định sẽ tới kiểm tra.
- Chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút.
Mục Lương liếc mắt về phương xa một cái, bóng đêm đen như mực.
Trà Thụ Tinh Huy có thể giúp thực vật tăng trưởng nhanh, sẽ phải phát ra ánh sáng, ban ngày phát động Tinh Huy Lĩnh Vực, cũng có thể che giấu ánh sáng một chút.
Có thể, buổi tối sẽ phải dùng Lĩnh Vực Tinh Huy ba lần, là không có biện pháp tránh được.
Hiện tại trước giờ phát động Tinh Huy Lĩnh Vực, còn có thể chiếu sáng cho đám người Vệ Cảnh, thuận tiện mổ xác Ma Trùng Chín Đốt.
- Ta tới gác đêm!
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
- Không cần, ngày mai ngươi phải lên đường, nhanh đi chế tạo bao cổ tay đi!
Mục Lương lắc đầu.
Anh đã truyền lệnh ra cho Nhện Qủy Đỏ, bảo nó bày Tơ Nhện Cảm Giác và bẫy rập ở xung quanh bốn phía mai của Rùa Đen.
Nếu quả thật có người tới trộm đồ, như vậy phải suy nghĩ thật tốt một chút.
- Được rồi.
Ly Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Mục Lương nghiêm túc, bất đắc dĩ ôm xác trùng đi vào nhà.
Nguyệt Thấm Lam nhìn thấy cô gái tóc trắng rời đi.
Cô di chuyển đi qua bên cạnh, hỏi:
- Ánh sáng kéo dài được bao lâu?
- Đại khái... Thời gian cỡ một đống lửa!
Mục Lương cau mày, suy đoán, nói ra một khoảng thời gian.