- Ta đi chung với ngươi.
Ly Nguyệt dẫn đầu mở miệng nói trước.
- Không được, ngày mai ngươi phải rời đi, ngày hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.
Mục Lương mỉm cười từ chối.
- À? Ngày mai Ly Nguyệt phải rời đi?
Mễ Nặc phản ứng kịp thời, kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc trắng.
- Ừm, có chút chuyện quan trọng cần phải đi làm.
Ly Nguyệt ôn nhu nói.
- Lúc nào trở về?
Mễ Nặc đã vội vàng hỏi.
Hiện tại, Mễ Nặc đã không còn rụt rè với cô gái tóc trắng.
- Ta sẽ hội họp ở thành Thập Lâu với các ngươi.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
- Vậy sẽ có rất nhiều ngày không được gặp ngươi.
Mễ Nặc có hơi buồn, nói.
-...
Ly Nguyệt trầm mặc, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô gái tai thỏ.
- Ly Nguyệt, đêm nay ngươi ở nhà chuẩn bị thêm một ít trang bị.
Mục Lương cũng không quên, mũi tên dài của cô gái tóc trắng đã dùng hết mới đây không lâu.
- Được.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu.
- Ta sẽ không đi, thành Huyền Vũ cần người ở lại bảo vệ.
Nguyệt Thấm Lam ôn nhu nói.
Tuy cô đã uống Nước Mắt Thiên Sứ, vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, cũng không phải toàn bộ, chỉ là các vết thương lớn chỉ thu nhỏ lại.
Muốn vết thương phải hoàn toàn khép lại phải cần thêm mấy ngày.
- Có thể.
Mục Lương cảm thấy có đạo lý, phòng ngừa nhà bị người khác trộm.
- Ta cũng muốn đi.
Nguyệt Phi Nhan thận trọng giơ tay nhỏ lên.
Khóe mắt của cô liếc qua lo lắng liếc về phía thân ảnh ưu nhã bên cạnh, rất sợ mẹ không muốn cô đi săn bắn.
- Ngươi có thể đi, nhưng phải nghe lời Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lam cũng không có ngăn cản cô gái tóc đỏ.
Có một Mục Lương không thể yếu hơn mình, cô thật sự không có gì lo lắng.
Nguyệt Thấm Lam sờ bụng một cái, con mắt màu xanh nước biển trực tiếp nhìn vào hai mắt của Mục Lương.
Lỗ tai cô lập tức đỏ ửng lên, theo bản năng dời ánh mắt.
- Được, ta nhất định sẽ nghe lời của Mục Lương.
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn đáp ứng một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô được đi săn bắn, trước đây đều đứng ở gần bộ lạc Nguyệt Đàm nướng một ít côn trùng nhỏ.
- Được, vậy dẫn theo ngươi.
Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.
-...
Mễ Nặc ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không có mở miệng nói muốn đi.
Đôi mắt màu xanh lam của cô lóe ra sự lo lắng.
- Ngươi phải tin tưởng sức mạnh của anh ấy.
Ly Nguyệt dùng sức cầm bàn tay nhỏ của cô gái tai thỏ.
Hiện tại, cô sẽ không quá với lo lắng cho an toàn của Mục Lương.
Không phải không quan tâm, mà biết Mục Lương mạnh hơn cô rất nhiều, nếu mình quan tâm ngược lại sẽ suy nghĩ lung tung.
-... Ừ.
Mễ Nặc lưỡng lự gật đầu.
- Ngao ô ~~
Rùa Đen khẽ truyền đến một tiếng kêu, nhắc nhở đã tìm được khu vực săn bắn rồi.
- Khu vực săn bắn đã tìm được rồi, hiện tại xuất phát đi săn thú.
Mục Lương đứng dậy đi về phía cửa chính.
- Cẩn thận một chút.
Mễ Nặc nhịn không được, hô to một cái.
- Yên tâm, ta sẽ đem mấy con mồi chiến thắng trở về.
Mục Lương nghiêng đầu cười, phất tay đi ra cửa.
- Chờ một chút ta.
Nguyệt Phi Nhan chạy chậm đuổi theo.
...
Mục Lương mang theo Nguyệt Phi Nhan đi từ trên khu vực trung ương xuống đường phố phía dưới.
Đường phố rộng lớn, Vệ Cảnh mang theo mười sáu người của đội săn bắn chờ bên dưới.
- Đại nhân Thành Chủ.
Vệ Cảnh cung kính hô.
- Đại nhân Thành Chủ.
Mười sáu người đội săn bắn cùng nhau hô to lên.
- Đi thôi.
Mục Lương cũng không nói nhảm nhiều, mang theo bọn họ rời khỏi Rùa Đen, đi tới trên mặt đất.
Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối
Mục Lương từ trong ống tay áo, nhìn một chút thời gian đồng hồ đeo trên cổ tay, khoảng bốn giờ rưỡi chiều.
- Đây là cái gì?
Nguyệt Phi Nhan tò mò thăm dò, con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.
Cô nhìn thấy một vòng tròn vô cùng tinh xảo, lấp lánh, trông suốt, bên trong còn có hai cây kim nhỏ đang di chuyển.
- Đồng hồ để xem giờ.
Mục Lương phủ xuống ống tay áo.
Đồng hồ đeo tay chính là một vật trong mấy món đồ mang tới từ Địa Cầu.
- Để xem giờ?
Nguyệt Phi Nhan mờ mịt nháy mắt, ngẩng đầu nhìn trời một cái.
Thời gian không phải nhìn sắc trời một chút sẽ biết sao?
- Đi thôi, chúng ta tận lực về sớm một chút.
Mục Lương không muốn ngây người đến hơn nửa đêm mới quay về.
Buổi tối bên ngoài hoang dã vô cùng lạnh.
Vị trí Rùa Đen dừng lại, cách rừng cây khô một khoảng cách, nếu không... Dựa vào kích thước thân thể và khí tức của Rùa Đen, tới gần quá sợ sẽ làm một vài hung thú bỏ chạy.
Mục Lương dẫn đầu đi về phía trước, xa xa là một đồi núi hoang vu, có một mảng lớn cây khô khô héo.
- Đại nhân Thành Chủ, chúng ta chuẩn bị đi vào từ bên kia khu rừng để tìm con mồi.
Vệ Cảnh tiến lên đâ xin chỉ thị.
Ở bên ngoài vùng đất Mạt Nhật hoang dã, tìm kiếm một con mồi quá khó khăn.
Nếu như đám người không chia nhau ra đi tìm, rất khó tìm một con hung thú.
- Đi đi.
Mục Lương khoát tay.
Anh cũng là lần đầu tiên đi săn bắn, dự định quan sát phương thức săn bắn những người khác một chút.
Hơn nữa, Mục Lương đã để Nhện Qủy Đỏ nhện, Kỳ Nhông Ba Màu đi vào khu rừng trước đó để tìm hiểu.
- An bài dựa theo trước đây, phải cẩn thận một chút.
Vệ Cảnh dặn dò đội viên.
- Vâng.
Người của đội săn bắn, chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm bốn người, cùng nhau đi về các hướng.
Vệ Cảnh mang theo bốn người đi theo gần Mục Lương, chỉ cần Thành Chủ gặp nguy hiểm, anh sẽ dẫn đội đi về phía trước giúp đỡ.
- Chúng ta cũng vào đi thôi.
Mục Lương mang theo cô gái tóc đỏ đi vào khu rừng rậm rạp.
- Tê ô ~~
Cây khô éo bị gió thổi, phát ra những tiếng rít quỷ dị.
Nguyệt Phi Nhan sợ đến rụt cổ một cái, chạy chậm tiến đến bên người Mục Lương.
Thậm chí, có vài lần cô còn nắm chặt góc áo cuẩ Mục Lương, rồi lại có chút ngượng ngùng.
Nguyệt Phi Nhan quyết định phá vỡ trầm mặc, tìm chủ đề nói:
- Mục Lương, ngươi nói xem vì sao cây nơi này đều chết khô hết?
- Ta cũng không biết.
Mục Lương lắc đầu.
Dọc theo đường đi, anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này, tại sao có cây cối chết héo trong phạm vi lớn như thế?
Nếu như xung quanh đều như vậy, như vậy vấn đề là nằm ở dưỡng khí?
Tai nạn vô cùng nguy hiểm? Hay vì sao?
Nguyệt Phi Nhan mang theo giọng nói cô đặc ngây thơ:
- Nếu như cây nơi này, cũng giống như cây ở thành Huyền Vũ thì tốt rồi.
- Thành Huyền Vũ chúng ta sẽ có một khu rừng rộng lớn.
Mục Lương cũng muốn có một khu rừng, nhìn cũng sẽ rất đẹp!
- Chắc phải rất lâu mới được như vậy đúng không?
Lông mày màu hồng của Nguyệt Phi Nhan cau lại, có hơi lo lắng, sờ khuôn mặt một cái.
Dù sao, nhiều thêm một con động vật thuần dưỡng, sẽ tiêu hao một ít điểm tiến hóa, đặc biệt kích thước thân thể động vật thuần dưỡng biến lớn, mỗi ngày cần điểm tiến hóa để nuôi dưỡng.
Hiện tại, mỗi ngày Rùa Đen sẽ cần phải dùng 60 điểm tiến hóa, mới đủ để nó hành động.
Còn có một vài động vật thuần dưỡng, trong quá trình phối hợp và trưởng thành, đều liên quan đến kế hoạch sau này của Mục Lương.
...
Cô hy vọng trước khi mình chết, còn có thể nhìn thấy khu rừng mà Mục Lương nói.
- Chớ suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng tìm con mồi đi.
Mục Lương nhìn động tác của cô gái tóc đỏ, không cần nghĩ cũng đoán được biết cô đang suy nghĩ gì?
Còn phải mất bao lâu mới tạo ra được khu rừng như vậy, chỉ cần tinh thạch hung thú đầy đủ, chuyện này sẽ rất nhanh, không cần đợi đến một hai năm.
- Ừ.
Nguyệt Phi Nhan chu cái miệng nhỏ.
Cô đang nói đến trọng tâm vấn đề, lại bị Mục Lương kết thúc.
Tìm kiếm con mồi trong rừng cây khô là vô cùng buồn chán, thoạt nhìn mọi thứ đơn điệu như vậy, chỉ có tiếng cây khô lay động quỷ dị làm bạn.
Sắc trời càng ngày càng đen, mãi cho đến khi tia sáng chân trời biến mất.
- Vẫn không tìm thấy được một con mồi nào!
Bàn tay của Nguyệt Phi Nhan xuất hiện một ngọn lửa, chiếu sáng bốn phía.
- Không có con mồi thiếu mới bình thường.
Mục Lương dùng tâm linh liên lạc một chút với hai con động vật thuần dưỡng là Tiểu Hồng, Tiểu Thải, vẫn giống như vậy, không có tung tích con mồi.
- À? Vì sao nói như vậy?
Nguyệt Phi Nhan thật vất vả tìm được chủ đề nói chuyện, cũng sẽ không muốn kết thúc như vậy.
- Thảm thực vật có vấn đề.
Mục Lương thản nhiên nói.
Bất kể là động vật ăn thịt, hay động vật ăn cỏ hoặc tất cả các thực vậy, hoàn toàn xảy ra vấn đề, đại biểu cho đã có vấn đề khác xuất hiện.
Không có thực vật, không có động vật ăn cỏ, động vật ăn thịt cũng không có.
Cũng chỉ có một ít côn trùng và động vật nhỏ mới có thể ngoan cường sinh tồn được.
Hoặc, còn có một vài sinh vật tiến hóa quỷ dị.
- Vẫn chưa hiểu.
Nguyệt Phi Nhan mờ mịt lắc đầu.
- Về sau, ta có cơ hội sẽ giải thích cho ngươi, hiện tại an tĩnh chớ có lên tiếng.
Mục Lương dùng ngón trỏ đặt lên trên môi, ý bảo đừng la làng.
-...
Nguyệt Phi Nhan chợt gật đầu, ngọn lửa trên bàn tay cũng nhỏ hơn một vòng.
Mục Lương khép hờ hai mắt, lỗ tai khẽ nhúc nhích, cho cảm quan bao trùm trong phạm vi lớn nhất
Vừa rồi từ khi bắt đầu, anh đã cảm thấy có cái gì không đúng, có thứ gì đó ở gần xung quanh, theo dõi họ.
Mục Lương còn ra triệu hoán cho Nhện Qủy Đỏ, Kỳ Nhông Ba Màu đến gần, chuẩn bị tìm một vòng, nhìn xem sinh vật nào đang ẩn núp.
- Ực ực ~~
Nguyệt Phi Nhan khẩn trương đến điên cuồng, sau đó nhịn không được nuốt xuống phía dưới.
Két ~~
Tiếng vang rất nhỏ.
- Cẩn thận.
Mục Lương đột nhiên biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy eo nhỏ của cô gái tóc đỏ, hai chân bỗng nhiên dùng sức đạp một cái, vừa nhảy lên cao hơn năm mét.
Ầm ầm ~~
Mặt đất ở vị trí hai người đang đứng bỗng nhiên nhô ra.
Một con quái vật lớn chui ra từ đất đá, bốn cánh hoa hé ra miệng rộng, từng bụi gai giống như rồi da, quẫy quẫy lung tung, đâm cuồng loạn về phía trước.
- Thì ra là dưới đất.
Trên không trung, Mục Lương còn không rãnh quan sát liếc mắt bọn họ hung thú tập kích.
Anh nắm cô gái tóc đỏ đang sợ ngây người, phun ra một sợi tơ nhện, đính vào trên cây khô cách đó không xa.
Lại dùng lực kéo mạnh, bắn hai người về phía bên đó, phiêu dật đứng ở trên cành cây khô.
- Ma Trùng Chín... Chín Đốt.
Nguyệt Phi Nhan kịp phản ứng, thất thanh hô.
Hai tay của cô ôm chặt lấy hông của Mục Lương, con ngươi màu đỏ tràn ngập hoảng sợ, nhìn chằm chằm thân thể con quái trùng vẫn còn đang không ngừng vặn vẹo tìm kiếm con mồi.
- Ma Trùng Chín Đốt?
Mục Lương quan sát tỉ mỉ quái trùng.
Anh thật sự có nhìn thấy thân nó có cấu tạo như các đốt ngón tay hình tròn, các đốt ngón tay giống như được hợp lại từ từng cái săm lốp xe.
- Ma Trùng Chín Đốt là hung thú trung cấp hạ đẳng.
Nguyệt Phi Nhan biết được dáng vẻ của Ma Trùng Chín Đốt từ trong miệng đội săn bắn.
Trước đây, cô thường bảo vài người đội săn bắn, nói cho cô biết dáng vẻ và tập tính của hung thú, chính vì có một ngày có thể tham gia săn bắn.
- Ồ, hung thú trung cấp hạ đẳng?
Hai mắt của Mục Lương sáng lên.
Nếu không thuần dưỡng, một viên tinh thạch hung thú trung cấp hạ đẳng cũng có thể chuyển hóa được 1000 điểm tiến hóa.
- Khàn khàn ~~
Ma Trùng Chín Đốt đâm vào trong không khí, vung vẫy vài cái, dọ thám biết được con mồi cách nó một đoạn khá xa, chuẩn bị lần nữa quay lại, ẩn núp dưới nền đất.
- Muốn chạy? Khó mà làm được.
Mục Lương buông cô gái tóc đỏ ra, phát hiện thắt lưng mình còn bị Nguyệt Phi Nhan ôm.
Anh vỗ nhẹ tay cô, nhẹ giọng nói:.
- Ngươi đứng yên ở đây, ta đi bắt nó.
- Được.
Gương mặt của Nguyệt Phi Nhan phiếm hồng, khéo léo buông tay ra, hai tay nắm chặt lấy thân cây khô.
Hưu hưu hưu...
Mười mấy sợi tơ nhện bay vụt ra, quấn chặt lấy thân thể của Ma Trùng Chín Đốt, một đầu dính ở xung quanh trên cây khô.
- Khàn khàn~~
Ma Trùng Chín Đốt lộ ra thân thể dài ba mét trên mặt đất, kịch liệt giằng co, kéo tơ nhện căng ra, cây khô vang lên tiếng gãy 'Răng rắc răng rắc’
- Thật mạnh.
Mục Lương nhảy xuống đất, cự ly gần quan sát Ma Trùng Chín Đốt.
Anh phát hiện bộ dáng của Ma Trùng Chín Đốt vô cùng xấu, còn tản ra mùi lạ, do dự mà có muốn thuần dưỡng nó hay không?
….
- Mục Lương, cẩn thận.
Nguyệt Phi Nhan đứng ở trên cây khô, trợn to con ngươi màu đỏ, kinh hoảng hô:
- Lại có hung thú tới.
Ở trong tầm mắt của nàng, một con nhện to hai mét, đang lao về phía Mục Lương rất nhanh
- Không có chuyện gì.
Mục Lương tùy ý khoát tay.
Hai con động vật thuần dưỡng nhìn thấy chủ nhân bắt được con mồi, cũng tò mò tới xem một chút.
Nguyệt Phi Nhan hoảng sợ phát hiện, có một con hung thú kỳ nhông đột nhiên lao ra, cũng đang lao về tới gần Ma Trùng Chín Đốt.
Cô gấp đến khóc to, lớn tiếng hô:
- Thật sự có hung thú tới, còn là hai con.
Cô gái tóc đỏ hoảng sợ, khẩn trương, bắt đầu bò xuống dọc theo cây khô, chuẩn bị đi giúp đỡ Mục Lương.
- Híz-khà zz hí-zzz ~~
- Xèo xèo ~~
Kỳ Nhông Ba Màu, Nhện Qủy Đỏ hai con động vật thuần dưỡng vay lại, nhìn chằm chằm Ma Trùng Chín Đốt đang giùng giằng.
Hai con động vật thuần dưỡng tiếp cận, nhất thời hù được Ma Trùng Chín Đốt, giãy giụa càng mạnh hơn.
- Hắt xì... Phanh...
Cây khô bị nứt ra, tơ nhện được nới lỏng.
Ma Trùng Chín Đốt nhất thời được giải thoát, toàn bộ thân ảnh thật nhanh chuẩn bị lao về trong lòng đất.
- Híz-khà zz hí-zzz...
Kỳ Nhông Ba Màu nhìn một cái, nhất thời nhào qua.
Ba móng vuống hình trên chiếc vảy, có ba màu sắc rực rỡ lưu chuyển, hiển nhiên đã sử dụng thiên phú Lân Phiến Ngạnh Hóa.
Phốc ~~
Kỳ nhông nhào lên khẽ cắn, ngăn chặn Ma Trùng Chín Đốt, một móng vuốt đâm xuyên qua, 'Răng rắc', xuyên thủng lớp giáp xác, tiến vào trong đại não của Ma Trùng Chín Đốt, móc ra óc trong đầu của con côn trùng.
- Ách...
Mục Lương lại chuẩn bị dùng năng lực Thao Túng Địa Nham, vừa mới suy nghĩ muốn bắt lại Ma Trùng Chín Đốt trong đầu.
Anh đã nhìn thấy Kỳ Nhông Ba Màu hăng hái như vậy, dự định huấn luyện nó một chút năng lực săn bắn, trải qua một trận huyết chiến gì gì đó.
Nhưng vô cùng xấu hổ, trong mấy giây ngắn ngủi, Ma Trùng Chín Đốt đã bị Kỳ Nhông Ba Màu giết chết.
- Híz-khà zz hí-zzz...
Kỳ Nhông Ba Màu lè lưỡi, ngặm lấy một khối thịt có cấu tạo đại não màu trắng dâng lên cho anh.
(Từ chương này, bên mình sẽ chỉnh lại xưng hô của Nguyệt Thấm Lam thành “cô”, vì không phải mẹ ruột của Nguyệt Phi Nhan, cũng như độ tuổi còn khá trẻ tầm 32-35 tuổi.)