Anh đi vào phòng khách, đã thấy cô gái tai thỏ khẩn trương nhìn chằm chằm hai người đang đi vào.
- Dậy rồi à, đói bụng rồi thì đi tìm chút gì ăn đi!
Mục Lương nhìn thấy hai mắt của cô gái tai thỏ còn hơi buồn ngủ.
- Không đói bụng.
Mễ Nặc nhẹ lắc cái đầu một cái.
Mục Lương nhéo cô tai thỏ một cái, kéo qua cái ghế trong phòng khách, ấn ngồi xuống.
Anh quay đầu nhìn phía hai mẹ con Tô Nhi, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi có chuyện gì không?
Tô Nhi cũng không có lòng vòng, trực tiếp nói thẳng:
- Là như vậy... Nguyệt Chủ bảo chúng ta tới hầu hạ ngươi.
- Hầu hạ ta?
Mục Lương ngẩn người.
Anh cần người hầu hạ sao? Dường như tạm thời không cần!
Bữa sáng trưa chiều có cô gái tai thỏ, cô gái tóc trắng phụ trách.
Quần áo, trong nhà vệ sinh cũng đều do Mễ Nặc làm, mặc dù không sạch, nhưng vẫn đang tiến bộ từng ngày.
- Vâng, sau này, đại nhân Thành Chủ càng ngày sẽ càng bận rộn, mấy chuyện vụn vặt trong nhà đều cần người sắp xếp.
Tô Nhi cung kính nói.
- Ta, ta có thể.
Mễ Nặc khẩn trương lên tiếng.
Những việc mình làm đều bị đoạt đi, cô cảm nhận được một tia nguy cơ.
- Vị tiểu thư này, một ít việc vặt vãnh cũng không cần ngài động thủ.
Tô Nhi nhu hòa nói.
- Có thể, nhưng...
Mễ Nặc bắt đầu phân vân, làm bộ dáng thương nhìn về phía Mục Lương xin giúp đỡ.
Cô cam tâm tình nguyện dọn dẹp nhà cho Mục Lương, giặt quần áo, làm một bữa cơm canh thịt cà chua thơm phức.
- Được, ngươi muốn làm gì thì làm!
Mục Lương sủng nịch nói.
Anh cũng phải nghĩ cho cuộc sống sau này, nếu như không có người có kinh nghiệm xử lý, tuyệt đối càng ngày sẽ càng lộn xộn.
- Được! Ta sẽ cố gắng làm việc.
Mễ Nặc vui vẻ nhảy lên.
- Đừng chuyện gì cũng ôm về mình, ngươi đừng quên bản thân còn phải tham gia huấn luyện, học chữ cái.
Mục Lương tạm thời phải phổ cập cho cô gái tai thỏ một cái, cũng chính là tích góp từng chút kinh nghiệm.
Về sau hầu gái người hầu sẽ càng ngày càng nhiều, vừa vặn có thể cho Mễ Nặc quản, cũng là vị trí anh chuẩn bị ngay từ đầu cho cô gái tai thỏ.
- Đại nhân Thành Chủ, cần chúng ta ở một bên hỗ trợ không?
Tô Nhi cũng không muốn tranh đi vị trí chủ đạo.
Cô ta nhận thức rất rõ, chỉ cần hỗ trợ tốt vị tiểu thư tai thỏ này, cũng có thể dung nhập cuộc sống mới, tìm được bối cảnh che chở mới.
- Mễ Nặc còn rất nhiều điều không biết, vậy ngươi làm lão sư dạy cô ấy một ít.
Mục Lương cũng không có từ chối.
Như vậy đúng lúc bớt đi việc tìm cho cô một lão sư dạy quản lý việc nhà.
- Vâng.
Tô Nhi thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ được công việc của mình.
- Mễ Nặc, ngươi có cái gì không biết, thì học hỏi Tô Nhi một chút.
Mục Lương quay đầu, nói với cô gái tai thỏ rụt rè:
- Ngươi chủ yếu là học tập sắp xếp mọi việc như thế nào!
- Ta biết rồi.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Còn nữa, con gái của ngươi về sau sẽ đi theo Mễ Nặc đi!
Mục Lương liếc mắt cô gái thanh tú nhu nhược sau lưng Tô Nhi một cái.
Anh cảm thấy tìm cho Mễ Nặc một cô bé hầu gái cũng vô cùng tốt, về sau cũng có thể coi như phụ tá đắc lực mà dùng.
- Vâng.
Tô Nhi càng thêm an tâm, sau này con gái đã có công việc cũng có chỗ dựa rồi.
- Mễ Nặc, nơi đây giao cho ngươi.
Mục Lương vỗ cánh tay của cô, chuẩn bị đi tìm vật chứa Nước Mắt Thiên Sứ.
- À?
Mễ Nặc một người không biết phải làm sao đối mặt với hai mẹ con Tô Nhi.
Cô nhất thời khẩn trương níu lại cánh tay của Mục Lương, dáng vẻ luống cuống mờ mịt, rất muốn anh ôm mình để trấn an.
Mục Lương có hơi bất đắc dĩ, quay đầu đối nói với hai mẹ con Tô Nhi:
- Nếu có thể, ngươi giúp cô ấy cố gắng khắc phục tính cách rụt rè này.
- Đã hiểu.
Tô Nhi suy nghĩ một cái, đã gật đầu.
Cô ta nhìn dáng vẻ cô gái tai thỏ, thức thời chào tạm biệt:
- Vậy ta và con gái sẽ không phải quấy rầy ngài, ngày mai chúng ta lại chính thức qua đây làm việc.
- Có thể.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu.
Tô Nhi, Vệ Ấu Lan hai người cung kính cong thắt lưng một cái, hành lễ rồi rời đi.
- Ngươi có thể không cần miễn cưỡng chính mình.
Mục Lương nhìn cô gái tai thỏ nới lỏng bản thân ra.
- Không có miễn cưỡng, ta cảm thấy làm việc nhà rất tốt.
Mễ Nặc tràn đầy sức sống nói.
Cô cảm giác được những chuyện mình có thể làm cũng không có gì ngoài việc này.
Thực lực lại không lợi hại bằng cô gái tóc trắng, cô gái tóc đỏ.
Đầu lại không thông minh bằng lão bà kia.
Nếu như, một ít chuyện vặt trong nhà cũng bị người khác đoạt đi, vậy cô có thể làm gì?
Đây là chuyện Mễ Nặc tuyệt đối không cho phép.
- Ngươi thích là tốt rồi, nhưng, đừng quá gượng sức.
Mục Lương nhìn bộ dáng rụt rè vừa rồi của cô gái tai thỏ, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng vô cùng tốt.
- Ta biết rồi.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Được rồi, ta còn phải đi một chuyến đến vườn cây.
Mục Lương trấn an cô.
Anh tìm được một cà mèn thiết làm vật chứa, chuẩn bị đi tiến hóa Đôi Cánh Thiên Sứ.
- Đi thôi.
Mễ Nặc không quấn quít lấy Mục Lương.
Cô muốn dời đồ đạc dời đến đêm qua đưa vào phòng kho.
...
Mục Lương cầm cà mèn thiết, ra khỏi căn nhà, đã thấy Ly Nguyệt đang luyện cung tên.
Cô gái tóc trắng đang kéo một mũi tên phía sau, rồi bắn một cái rất nhanh, mũi tên phía sau chẻ đôi mũi tên trước đó.
Mũi tên bị chẻ làm đôi, bắt đầu rơi xuống dưới, không bao lâu đã không thấy tăm hơi.
Phía trước Rùa Đen, có gió thổi lệch, mũi tên rơi xuống đất thì không rơi tại chỗ.
- Lại không có mũi tên.
Ly Nguyệt buông cây cung dài ra, bất đắc dĩ liếc nhìn bao đựng tên rỗng tuếch.
- Tìm một bia bắn cố định, như vậy sẽ tiết kiệm mũi tên một chút.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Như vậy sẽ luyện không tốt.
Ly Nguyệt động một cái, lại lắc đầu.
- Bia cố định di động, ta có thể cho Tiểu Hồng phối hợp luyện tập với ngươi.
Mục Lương thân là bộ đội đặc chủng cũng hiểu được một chút nguyên lý của cung tên.
- Tạm thời không được, chờ ta...
Ly Nguyệt há miệng, phát hiện có mấy lời lại không biết nói thế nào!
- Chờ ngươi cái gì?
Con ngươi màu đen của Mục Lương híp một cái, nhìn chằm chằm con ngươi màu bạc của cô gái đeo mặt nạ.
Anh nhìn thấy cô gái tóc trắng cúi đầu, né tránh ánh mắt.
Mục Lương đã hiểu, ôn nhu hỏi:
- Ngươi dự định muốn đi sao?
- Ừm.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái.
- Còn trở lại không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên có
Ly Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, hốt hoảng giải thích:
- Ta sẽ trở lại, không phải đi không trở lại.
- Ừ, vậy ngươi định đi đâu?
Mục Lương không hiểu cảm thấy buồn cười.
Tuy chưa quen biết nhau lâu, cô gái tóc trắng lại mang đến cho người ta cảm giác như sắp chia ly.
- Ta, ta chính là...
Khuôn mặt của Ly Nguyệt phiếm hồng, có chút ngượng ngùng nói.
- Không nói được thì thôi không cần nói.
Mục Lương ôn nhu nói.
- Ừm.
Ly Nguyệt ngượng ngùng gật đầu.
- Có thể nói một chút đi làm gì không?
Mục Lương có thể mơ hồ đoán được chút gì đó.
- Ta muốn đi gặp đi hai người bạn khác.
Ly Nguyệt mấp máy đôi môi hồng, nói rõ ràng:
- Ta muốn nói với họ chuyện của Đôi Cánh Thiên Sứ, còn có tình huống hiện tại của Vưu Phi Nhi.
Sau đó, cô nghĩ đến điều gì đó, rất sợ Mục Lương hiểu lầm, vội vã bảo đảm nói:
- Đương nhiên, chuyện của Tiểu Huyền Vũ, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.
- Các ngươi định gặp nhau ở nơi nào?
Mục Lương khoát tay ý bảo không cần khẩn trương, nhẹ giọng nói:
- Để ta bảo Tiểu Huyền Vũ tiễn ngươi một đoạn đường!
- Không xa, đại khái phải đi năm ngày.
Ly Nguyệt nhoẻn miệng cười.
Cô chỉ vào bên trái của Rùa Đen, ôn nhu nói:
- Không cần tiễn, nơi chúng ta ước định gặp mặt, ở hướng kia, là một bộ lạc lớn, không chung phương hướng đi tới thành Thập Lâu.
- Đừng lo lắng, mười ngày sau, ta sẽ chạy tới Thành Thập Lâu hội họp với ngươi.
Ly Nguyệt nhìn ra Mục Lương đang lo lắng, mím môi nhẹ giọng nói:
- Ta sống ở bên ngoài đã nhiều năm, không có việc gì.
Mục Lương suy nghĩ một chút cũng không còn ngăn cản, hỏi:
- Vậy lúc nào ngươi đi?
- Sáng sớm ngày mai sẽ đi.
Ly Nguyệt trầm thấp tiếng nói.
Lúc đầu, cô dự định buổi trưa sẽ rời đi, luyến tiếc lại quyết định ở thêm một đêm.
Sớm một chút nói chuyện Đôi Cánh Thiên Sứ cho bạn mình, cô mới có thể sớm ngày an tâm ở lại.
- Biết rồi, theo ta đi nhìn Đôi Cánh Thiên Sứ một cái.
Mục Lương đi về phía vườn cây.
- Được.
Ly Nguyệt điềm tĩnh đi theo ở phía sau.
Hai người một đường không nói chuyện, đi tới Trà Thụ Tinh Huy, nơi đây trồng rất nhiều các loại dược thảo trân quý.
Phía dưới Trà Thụ Tinh Huy được chia làm ba khu vực, khu vực lớn nhất chính là khu dừng chân.
Còn khu vực cuối cùng là ao nước của Thủy Tinh Ngư ở.
- Phát triển càng ngày càng tốt.
Ly Nguyệt ngồi xổm trước mặt Đôi Cánh Thiên Sứ.
Cô nhìn cánh hoa màu trắng, ở giữa đóa hoa có một giọt nước màu xanh biếc.
- Giọt Nước Mắt Thiên Sứ này ta chuẩn bị để cho Nguyệt Thấm Lam trị thương.
Mục Lương nói ra quyết định.
Dù sao, ban đầu dự định giao dịch với cô gái tóc trắng.
- Không sao, hiện tại cũng không có vật gì có thể lưu giữ, cầm đi dùng cũng có thể sớm ngưng tụ thêm một giọt nữa.
Ly Nguyệt hiểu được, lý giải được hành động của anh.
Sau đó, Mục Lương lấy giọt nước trên đóa hoa Nước Mắt Thiên Sứ cất vào trong hộp thiết, cũng nhanh chóng đóng lại.
Anh lấy tay sờ lấy đóa hoa, nói:
- Ta sẽ lợi dụng năng lực làm cho Đôi Cánh Thiên Sứ tiến hóa một cái, xem có thể tăng mạnh hiệu quả của Nước Mắt Thiên Sứ một cái hay không?
- Sẽ không ảnh hưởng đến ngươi chứ?
Ly Nguyệt lo lắng hỏi.
Cô luôn cảm thấy năng lực nghịch thiên như vậy, sẽ có thể tạo thành tổn thương với thân thể con người.
- Không có chuyện gì.
Mục Lương lắc đầu, thở dài nói:
- Chỉ là sẽ tiêu hao hơi nhiều tinh thạch hung thú.
- Tinh thạch hung thú sao...
Ly Nguyệt mấp máy đôi môi, ghi nhớ điểm này ở trong lòng, có cơ hội sẽ thu thập một ít tinh thạch hung thú.
- Hệ thống, tiến hóa Đôi Cánh Thiên Sứ đến cấp 5.
Mục Lương ra lệnh trong đầu.
- Ting! Cấp 1 tiến hóa đến cấp 5, khấu trừ 11110 điểm tiến hóa.
- Ting! Đôi Cánh Thiên Sứ tiến hóa cấp 5 thành công.
- Ting! Nước Mắt Thiên Sứ đang trong quá trình thay đổi... Quá trình thích ứng đang tiến hành... Hoàn tất truyền thừa.
Sau khi Mục Lương tiếp thu hết cường hóa, mở ra bảng hệ thống, kiểm tra thuộc tính một hồi.
- Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương.
Thể lực: 129.3
Tốc độ: 123.6
Sức mạnh: 125.7
Tinh thần: 140.
Tuổi thọ: 24 tuổi / 2950 năm.
Điểm thuần dưỡng: 70.
Điểm tiến hóa: 20168.
Năng lực:
Tinh Huy Lĩnh Vực (cấp 6)
Nước Mắt Thiên Sứ (cấp 5)... Ẩn dấu...
Động vật thuần dưỡng:.. Ẩn dấu...
Thực vật thuần dưỡng:
Trà Thụ Tinh Huy
Thiên phú: Lĩnh Vực Tinh Huy (cấp 6)
Đôi Cánh Thiên Sứ
Thiên phú: Nước Mắt Thiên Sứ (cấp 5)
...
- Lại nghèo rồi, chỉ còn lại có hai vạn với vài viên tinh thạch hung thú, chỉ đủ tiến hóa một con động vật thuần dưỡng cấp 5.
Sau khi Mục Lương nhìn xong bảng kỹ năng, trong lòng lại cảm thấy đột nhiên trống rỗng, như vẫn chưa tìm thấy đường ra rất mờ mịt.
- Thật đẹp.
Ly Nguyệt nhìn Đôi Cánh Thiên Sứ lóe ra tia sáng trắng.
Sau đó, ánh mắt của cô gái tóc trắng khiếp sợ nhìn Đôi Cánh Thiên Sứ, hai cánh hoa màu trắng, mỗi cánh chia ra thành hai cánh hoa.
Hơn nữa, nhánh hoa lần nữa xuất hiện thêm bốn nụ hoa, mắt thường cũng có thể thấy hoa đang nở, trong đó có một đóa hoa như có hai đôi cánh.
- Năm đóa Đôi Cánh Thiên Sứ?
Ly Nguyệt tháo mặt nạ xuống
Cô xoa hai mắt, khó có thể tin nhìn năm đóa Đôi Cánh Thiên Sứ phất phới theo chiều gió.
- Cứ một cánh lại tiến hóa ra một đôi cánh.
Mục Lương có chút kinh ngạc đánh giá năm đóa Đôi Cánh Thiên Sứ.
Anh nhìn một chút đóa hóa chính giữa Đôi Cánh Thiên Sứ tách ra thêm cánh từ mỗi cánh, trong đó có một cặp cánh tách ra từ một cánh.
- Mỗi lần tiến hóa một cấp, sẽ xuất hiện thêm một đóa Đôi Cánh Thiên Sứ, trong đó một đóa sẽ có bốn cánh Đôi Cánh Thiên Sứ.
Mục Lương nhắm mắt lại, đang đọc tin tức được cung cấp từ đóa hoa, nhận ra cảm giác mình tiến hóa quá muộn.
Anh mở mắt, nhẹ giọng nói:
- Còn lại theo thứ tự là một hai ba cấp mỗi cấp một đóa Đôi Cánh Thiên Sứ.
Năm đóa Đôi Cánh Thiên Sứ, chính là ý nghĩa đã đạt tới cấp 5.
- Cũng không biết có kết quả hay không?
Mục Lương nhìn chằm chằm năm đóa Đôi Cánh Thiên Sứ, nếu có quả đại biểu cho có hạt giống.
Anh nhìn phía dưới một chút, nhìn chằm chằm phần gốc của đóa hoa, tự lẩm bẩm:
- Hoặc, có thể tách ra trồng thêm cây?
Nếu như có thể trồng Đôi Cánh Thiên Sứ quy mô lớn, hoàn toàn có thể dùng như Bản Rút Gọn Của Thuốc Chữa Bách Bệnh.
Cảm mạo sốt nhẹ, cấp một giọt Nước Mắt Thiên Sứ xuống phía dưới, hoàn toàn có thể giải quyết.
...
- Mục Lương, ngươi đang làm gì?
Ly Nguyệt nghiêng đầu nhìn Mục Lương đang quan sát phần gốc của Đôi Cánh Thiên Sứ, dáng vẻ như muốn đào lên.
- Không có việc gì.
Mục Lương ngượng ngùng khoát tay.
Anh quyết định tạm thời không động vào Đôi Cánh Thiên Sứ, dưới tình huống chi có một gốc cây, nếu giết chết hoa thì sẽ phiền toái.
- Ngươi thử Nước Mắt Thiên Sứ một lần nữa xem, nhìn một cái hiệu quả lần này thế nào?
Mục Lương giơ tay lên sờ vào đường chỉ màu đỏ trên gương cô một cái mặt.
- Ừm.
Thân thể của Ly Nguyệt cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng, con ngươi màu bạc ngượng ngùng, hoảng hốt hoang mang.
- Phát động Nước Mắt Thiên Sứ.
Mục Lương đưa ngón tay ra, đầu ngón tay ngưng tụ ra điểm sáng màu xanh lục, một chút xíu dung dịch trong suốt màu xanh biếc đang ngưng tụ ra.
Anh cầm một giọt Nước Mắt Thiên Sứ óng ánh trên ngón tay, đưa về phía đôi môi hồng của cô gái tóc trắng.
- A ~~
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Ly Nguyệt càng đỏ hơn, sau khi lưỡng lự một cái, khẽ mở miệng tiếp được Nước Mắt Thiên Sứ lung lay sắp đổ khỏi ngón tay anh.
Mềm mại, lại có một hơi lành lạnh.
Mục Lương thu ngón tay lại, nhìn cô gái tóc trắng lặng yên nhắm lại hai mắt, đường chỉ màu đỏ bên trên má phải nhấp nháy tia sáng màu hồng.