Anh quan sát cẩn thận hỏi.
- Hay để ta ôm ngươi?
- Làm phiền ngươi.
Nguyệt Chủ ngượng ngùng mấp máy bờ môi tái nhợt, len lén trừng mắt cô gái tóc đỏ một cái.
-...
Nguyệt Phi Nhan cảm nhận được ánh mắt của mẹ, từ phía sau lưng Man thú hoang cổ cảm giác hưng phấn.
Nhưng lúc này, đã muộn.
Mục Lương lần nữa dùng phương pháp 'Ôm công chúa ', ôm Nguyệt Chủ với gương mặt cười đỏ bừng.
Lúc Nguyệt Chủ bị ôm đi ngang qua bên cạnh cô gái tóc đỏ, dùng khẩu hình miệng nói ba chữ.
- Ngươi xong?
Gương mặt Nguyệt Phi Nhan trắng nhợt, dùng khẩu hình miệng nói ba chữ.
- Không phải, là ta xong.
Cô gái tóc đỏ đã có thể tưởng tượng đến, sau này mẹ sẽ bỡn cợt cô như thế nào.
- Đại tiểu thư, ngươi bị sao vậy?
Vệ Cảnh mang theo người nhà qua đây, nhìn cô đang ngơ ngác sững sờ hỏi.
- Không phải, không có gì.
Nguyệt Phi Nhan xoa xoa gò má của mình, cười cười, chạy về phía hai người Mục Lương.
- Tuổi trẻ thật tốt đâu.
Tô Nhi vuốt mặt cảm thán.
Lúc này, một ít người to gan trong đội săn bắn của bộ lạc Nguyệt Đàm đang chuẩn bị qua đây kiểm tra.
Dù sao, cự thú ngừng một hồi lâu, ở bên cạnh Nguyệt Chủ cũng không còn chuyện gì nữa.
- Đi nhanh thôi, những người đó chuẩn bị tới rồi.
Vệ Cảnh bất đắc dĩ thúc giục vợ mình.
Trước khi đi, đoàn người liếc mắt nhìn đại trưởng lão đang tê liệt ngã trên đất một cái, gương mặt già nua kia tràn đầy ngu xuẩn, giống như đã bị sợ đến ngốc nghếch.
Mục Lương dùng năng lực, đưa đoàn người lên sau lưng Rùa Đen, sau đó ra lệnh cho Tiểu Huyền Vũ.
Ùng ùng...
Rùa Đen đi, để lại một đám người há hốc mồm, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Đại ca Đạt Phổ, Nguyệt Chủ bị mang đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lợi Đinh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Đưa mọi người di chuyển về bộ lạc!
Đạt Phổ xoa mi tâm, nhìn man thú hoang cổ đang đi về phương xa.
- Chỉ như vậy?
Lợi Đinh ngẩn người.
- Chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay, phải để cho thủ lĩnh tự nghĩ biện pháp.
Đạt Phổ nhớ tới tính tình của thủ lĩnh, có khả năng lại muốn ồn ào một trận.
Người đàn ông thần bí mang Nguyệt Chủ đi, sợ là cũng sẽ bị thủ lĩnh ghi hận.
- Hả? Đại ca Đạt Phổ, ngươi mau nhìn, có người đang đuổi theo man thú hoang cổ.
Lợi Đinh kinh ngạc chỉ về phía xa, một đội ngũ bảy tám người đang chạy theo rất nhanh.
- Có cái gì kinh ngạc? Mỗi bộ lạc đều có những con chuột như vậy, bọn họ không phải đi trộm đồ, chính là đi tìm hiểu tình báo.
Đạt Phổ liếc mắt phía sau một cái, không thèm để ý khoát tay.
...
Phía sau lưng Rùa Đen mới xây thêm tường rào.
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan, năm mươi mấy người của đoàn người Vệ Cảnh, ngơ ngác nhìn một gốc cây cây cao lớn đối diện bên trên một cái, cùng với một mảng lớn thực vật xanh.
- Thật đẹp.
Cái miệng nhỏ của Nguyệt Phi Nhan biến thành hình chữ O.
- Thật không thể tin được.
Nguyệt Chủ vô thức thì thào lên tiếng, khó có thể tưởng tượng có một ngày, bà có thể nhìn thấy một mảnh thực vật thật lớn.
- Kỳ tích.
Vệ Cảnh ngơ ngác nhìn một gốc cây cao lớn.
Hắn chỉ biết cây màu xanh biếc từ trong miệng những thế hệ trước trước đây, hiện tại cuối cùng bản thân cũng nhìn thấy.
- Thì ra cây trưởng thành có bộ dáng này.
- Cây màu xanh biếc thật sự rất đẹp.
-...
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, sau khi nghe tiếng kinh hô chấn động của mọi người xung quanh, cảm giác mình bận rộn thật không uổng phí.
- Mục Lương, mau tới đây.
Mễ Nặc đứng ở trên cao, trốn ở phía sau cô gái tóc trắng, thò đầu ra vẫy tay.
- Lập tức tới ngay.
Mục Lương hô to, ra lệnh cho Rùa Đen rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
Anh nói với mọi người:
- Tất cả mọi người đi xuống đi, nhà đã chuẩn bị xong.
- Thật sự rất cảm ơn.
Vệ Cảnh cảm kích nói.
Mục Lương ôm Nguyệt Chủ, đi lên từ bậc thang được xây xunh quanh bờ tường.
- Oa! Có thật nhiều nhà.
Lòng tò mò của Nguyệt Phi Nhan dâng lên.
Cô chạy khắp nơi, nhìn xung quanh.
Trong chốc lát.
Nguyệt Phi Nhan chạy trở lại, nhấp nháy con ngươi màu đỏ, ngạc nhiên nói:
- Mục Lương, nhà ở đây vừa nhiều vừa rất chắn chắc.
Cô không đợi Mục Lương trả lời lại, bản thân đã ríu ra ríu rít nói tiếp:
- Đường phố cũng cực kỳ chỉnh tề, không có mùi thúi, không khí còn rất sạch.
- Vậy ngươi cảm thấy nơi đây như thế nào?
Mục Lương nghe âm thanh vui sướng của cô rất dễ nghe, nhẹ giọng hỏi:
- Thích nơi đây sao?
- Vô cùng tốt, tốt hơn bộ lạc Nguyệt Đàm nhiều.
Nguyệt Phi Nhan không chút suy nghĩ trả lời:
- Đương nhiên thích nơi này, toàn bộ nhìn qua đều rất sạch sẽ.
- Thích là tốt rồi.
Mục Lương nhếch miệng lên.
Anh nghiêng đầu nhìn đám người Vệ Cảnh bên cạnh, phân phó:
- Vệ Cảnh, ngươi đi sắp xếp ổn định chỗ ở cho mọi người, mỗi một nhà đều sẽ có một căn nhà riêng.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính đáp.
Anh bắt đầu sắp xếp người phân phối nhà ở, không tiếp tục đi theo ba người Mục Lương.
- Hai người các ngươi sẽ ở trên cao với ta.
Mục Lương ôm Nguyệt Chủ, mang theo Nguyệt Phi Nhan đi về phía gò núi trên cao.
- Là nơi có rất nhiều thực vật phía trên sao?
Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên nháy hai mắt.
- Ừm, chính là ở phía trên.
Mục Lương đáp lại nhẹ nhàng
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan một người trong hai người là thủ lĩnh cao tầng bộ lạc, nên sắp xếp cho họ ở phía dưới có hơi không hào phóng, còn có chút không lễ phép, mất đi đạo đãi khách.
- Ngài Mục Lương, ngươi nói thành Huyền Vũ...
Nguyệt Chủ nghĩ như thế nào cũng chưa hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn cằm của Mục Lương.
Bà híp con ngươi màu xanh nước biển, thử thăm dò:
- Sẽ không phải chính là chỗ này chứ?
- Đúng vậy, nơi này chính là thành Huyền Vũ.
Mục Lương phóng khoáng gật đầu thừa nhận.
Anh cúi đầu nhìn trực tiếp vào con ngươi màu xanh lam của Nguyệt Chủ, chớp mắt hỏi:
- Sẽ không có để cho ngươi thất vọng chứ?
- Không, không có.
Khuôn mặt của Nguyệt Chủ phiếm hồng, nhăn nhó nghiêng đầu đi, không dám đối diện với anh.
- Nơi này là thành Huyền Vũ?
Nguyệt Phi Nhan kịp phản ứng, hưng phấn la hét hỏi:
- Chúng ta mới vừa nãy nhìn thấy cây đại thụ kia, chính là Thánh Thụ thành Huyền Vũ sao?
- Đúng, gốc cây kia chính là Trà Thụ Tinh Huy.
Mục Lương cười gật đầu.
- Ta phải chạy nhanh đến xem mới được.
Nguyệt Phi Nhan leo lên thềm đá cực nhanh, biến mất ở trong tầm mắt hai người.
- Nguyệt Phi Nhan rất vui vẻ.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Trước đây con bé phải tuân thủ quá nhiều thứ.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe lên một tia thương tiếc.
Bà mang đến cho con gái mình áp lực quá lớn, làm cho cô gái tóc đỏ mỗi ngày đều sống không rất vui vẻ, vì không muốn bà lo lắng, còn làm dáng vẻ không có chuyện gì
- Ta nghĩ về sau sẽ không cần như vậy nữa!
Khi Mục Lương nói xong là đi hết thềm đá cuối cùng.
Anh nhìn thấy cô gái tai thỏ, cô gái tóc trắng đang chào đón, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Chủ không quá thân thiết.
- Làm sao vậy?
Mục Lương giả vờ không biết hỏi.
Anh cũng không tính tham gia tranh đấu giữa những người cô gái, bằng không càng ngày sẽ càng phức tạp.
Chỉ có thuận theo tự nhiên để nước chảy thành sông, mới là cách ở chung tốt nhất.
Mễ Nặc cười lắc đầu, giọng trong trẻo vang lên:
- Có thể ăn sáng rồi.
- Tốt, cái bụng của ta đã kêu từ rất lâu.
Mục Lương ôm Nguyệt Chủ đi về phía phòng khách.
Anh không nhìn thấy cô gái tóc vàng, hiếu kỳ hỏi:
- Vưu Phi Nhi đâu?
- Cô ấy đang nghiên cứu dược thảo trong vườn cây.
Ly Nguyệt chỉ vào thân ảnh đứng bên cạnh Trà Thụ Tinh Huy.
Lúc này, Nguyệt Phi Nhan đứng ở sau lưng cô gái tóc vàng, an tĩnh nhìn cũng không nói chuyện.
- Bảo họ vào ăn sáng!
Mục Lương nhìn thoáng qua, ôn hòa nói:
- Chờ một chút có việc cần tuyên bố.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu, tiến lên liếc mắt Nguyệt Chủ một cái.
- A a... Xem ra ta phải đi xuống, tự mình đi mới được.
Khuôn mặt của Nguyệt Chủ có một hơi ngượng ngùng.
Ngay trước mặt Mục Lương, bà không có ý muốn trêu đùa hai cô gái kia.
- Có thể đi không?
Mục Lương quan tâm hỏi.
- Không có vấn đề gì.
Nguyệt Chủ ưu nhã mím mỗi một cái.
- Được.
Mục Lương nhẹ nhàng để Nguyệt Chủ xuống.
- A được ~~
Hai chân của Nguyệt Chủ mềm nhũn, thân thể lảo đảo thiếu chút đã ngã sấp xuống.
- Ta dìu ngươi đi vào thôi.
Mục Lương đưa tay nắm lấy cánh tay của Nguyệt Chủ, đỡ bà tiến vào phòng khách.
- Hừ!
Mễ Nặc khó chịu đi theo sau lưng, cái miệng nhỏ chu lên.
Trong phòng khách, ở giữa bàn có một nồi canh thịt cà chua nóng hổi, xung quanh đặt những đĩa thịt nướng.
- Thật là thơm.
Nguyệt Chủ ngồi ở bên cạnh bàn, hiếu kỳ nhìn canh thịt màu đỏ trong nồi.
- Đi vào nhanh, ăn sáng một chút, tối nay ngươi lại nghiên cứu.
Ly Nguyệt lôi Vưu Phi Nhi đi vào phòng khách.
- Được, nhưng chỉ thiếu chút xíu nữa thì tốt rồi.
Vưu Phi Nhi không tình nguyện bị lôi đi.
Cô đi vào phòng khách, trong nháy mắt nhìn vào con ngươi màu đen của Mục Lương, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu, khéo léo bị cô gái tóc trắng ấn xuống một cái ghế ngồi.
Nguyệt Phi Nhan đi theo hai người vào người phòng khách, tiến đến ngồi bên người Nguyệt Chủ, thở dài nói:
- Mẹ, nơi này có rất nhiều thực vật.
- Nhanh ngồi xuống đi.
Mục Lương vẫy tay về phía Mễ Nặc, Ly Nguyệt.
- Được.
Hai cô liếc nhau, vô cùng ăn ý ngồi xuống hai bên trái phải của Mục Lương.
- Ngày hôm nay, chúng ta hoan nghênh Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan và Vưu Phi Nhi gia nhập vào thành Huyền Vũ của chúng ta.
Mục Lương bưng lên một chén canh thịt cà chua, dùng âm thanh từ tính nói:
- Hi vọng các ngươi sẽ sống thoải mái ở thành Huyền Vũ.
- Cảm ơn.
Nguyệt Chủ ưu nhã đáp lại bưng lên chén gỗ.
- Cảm ơn.
Nguyệt Phi Nhan học theo, bưng lên chén gỗ, hứng thú nhìn nghi thức hoan nghênh như vậy.
Ly Nguyệt kín đáo đưa cho Vưu Phi Nhi một chén canh, nhắc nhở:
- Cầm canh bưng lên.
- Ừ.
Vưu Phi Nhi mơ hồ bưng canh lên.
Cô mới vừa nghe được mình gia nhập thành Huyền Vũ, không phải đi theo nghiên cứu bí dược sao?
Làm sao lại biến thành gia nhập thành Huyền Vũ.
- Mời mọi người dùng bữa sáng!
Mục Lương mấp máy một ngụm canh, tuyên bố khai tiệc.
- Ta đã đói từ đêm qua tới giờ.
Nguyệt Phi Nhan cũng không nhăn nhó, hào phóng cầm lấy thịt nướng ăn.
Mễ Nặc ngồi sát vào bên người Mục Lương, rụt rè liếc mắt cô gái tóc đỏ bên cạnh một cái, có hơi ứng đối không được.
- Mùi vị canh này thật thơm.
Sau khi Nguyệt Chủ nhấp một ngụm canh, rất kinh ngạc, uống thêm vài ngụm canh.
- Ta thử một cái.
Nguyệt Phi Nhan nuốt xuống thịt nướng trong miệng, bưng canh thịt cà chua lên uống.
Con ngươi màu đỏ của cô sáng lên, híp mắt tán dương:
- Quao chua chua ngọt ngọt, thực sự uống rất ngon.
- Nhìn kìa, họđang khen ngươi nấu canh uống ngon.
Mục Lương sủng nịch nhìn cô gái tai thỏ rụt rè.
- Ta nấu dựa theo phương pháp ngươi dạy.
Khuôn mặt của Mễ Nặc hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng.
- Ngươi ăn điểm tâm xong thì nghỉ ngơi một hồi, đêm qua đều chưa nghỉ ngơi tốt.
Mục Lương muốn cho cô gái tai thỏ nghỉ ngơi nhiều, dù sao mới 14 tuổi, không nghỉ ngơi nhiều thì sẽ không chịu đựng được.
- Được.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Ly Nguyệt, ngươi tháo mặt nạ xuống ăn đi.
Mục Lương quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.
- Không cần, như vậy ta cũng có thể ăn.
Ly Nguyệt liếc mắt hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan một cái.
Cô quyết định không phải tháo mặt nạ xuống, không muốn mang đến nhiều phiền phức cho Mục Lương.
Dù sao, Nguyệt Chủ, và đám người Vệ Cảnh đều biết sự tồn tại của Hư Quỷ, cũng biết nguy hiểm của Hư Quỷ.
Cô gái tóc trắng không muốn hù chạy mấy chục người mới gia nhập.
- Được rồi.
Mục Lương cũng không miễn cưỡng cô gái tóc trắng.
Ngược lại, anh nhìn về phía cô gái tóc vàng, nói:
- Vưu Phi Nhi, ngươi nên tháo lớp vải trên đầu xuống, ăn sẽ dễ hơn nhiều.
- Không được.
Vưu Phi Nhi khẩn trương che gò má.
- Chớ khẩn trương, không phải tháo cũng được.
Mục Lương ôn dung khoát tay.
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan hai người hiếu kỳ nhìn Ly Nguyệt đeo mặt nạ, đặc biệt muốn biết cô gái tóc trắng sẽ ăn như thế nào?
- A ô ~~
Ly Nguyệt liếc hai người đang nhìn mình, hơi xốc lên mặt nạ một cái, nhanh chóng nhét thịt nướng vào trong miệng, lại hạ mặt nạ xuống
-...
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan hai người nháy mắt một cái, liếc nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu một cái.
Mục Lương nhai thịt nướng, có chút hăng hái nhìn Nguyệt Chủ, không có nghĩ tới người phụ nữ thành thục ưu nhã, cũng sẽ có hành động trẻ con như vậy.
- Khái khái...
Nguyệt Chủ bị nhìn không được tự nhiên, trong đầu chuyển động một cái, nhanh chóng tìm được trọng tâm câu chuyện:
- Ngài Mục Lương, đừng nói thành chủ thành Huyền Vũ là ngươi nhỉ?
- Gọi ta Mục Lương là được tốt.
Trước tiên Mục Lương phải uốn nắn xưng hô, thản nhiên nói:
- Đúng, ta chính là thành chủ thành Huyền Vũ.
- Vậy, vậy ngươi gọi ta là Nguyệt Thấm Lam, cũng không cần gọi là Nguyệt Chủ.
Nguyệt Thấm Lam không muốn bị gọi là Nguyệt Chủ.
Nguyệt Chủ, đại biểu cho bi thương và quá khứ.
Dùng lại tên thật là Nguyệt Thấm Lam, đại biểu cho bà muốn bắt đầu lại.
- Nguyệt Thấm Lam, tên rất dễ nghe.
Mục Lương ôn nhuận khen một cái.
- Cảm ơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam lặng lẽ xuất hiện một tia đỏ ửng.
- A ô ~~
Miệng của Nguyệt Phi Nhan đang nhai, kinh ngạc nhìn mẹ được khen vì tên gọi, lại lộ ra dáng vẻ thẹn thùng của một cô gái.
Một giây kế tiếp.
- A.
Nguyệt Phi Nhan kêu lên thảm thiết.
Cô ủy khuất ba ba vểnh miệng, bàn tay nhỏ nhéo bắp đùi mẹ một cái.
- Ngoan, con gái ăn nhiều thịt một chút.
Nguyệt Thấm Lam nhét thịt nướng vào trong miệng cô gái tóc đỏ.
- A ô ~~
Nguyệt Phi Nhan không dám phản bác, cũng không dám nhìn loạn.
Nguyệt Thấm Lam trêu đùa con gái.
Bà chuyển lại đề tài, hỏi:
- Mục Lương, chắc chúng ta là nhóm người đầu tiên gia nhập thành Huyền Vũ đúng không?
- Coi là vậy đi.
Mục Lương liếc nhìn hai cô gái Ly Nguyệt, Mễ Nặc.
Hai cô gia nhập trước khi thành lập thành Huyền Vũ.
- Đây thật đúng là... Ngoài suy nghĩ của ta.
Nguyệt Thấm Lam không biết đánh giá như thế nào.
Bà nghĩ đến điều kiện thoải mái đêm qua, hiện tại toàn bộ hiểu rõ.
- Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Không phải, ta không có miễn cưỡng chính mình.
Nguyệt Thấm Lam lập tức nói.