Cuối cùng sau một trận biến cố, mới để cho bà thu liễm lại tính tình Tiểu Ma Đầu, do đó bắt đầu biến thành vẻ xấu bụng ưu nhã.
- Mẹ, ngươi xem như ta không từng hỏi.
Nguyệt Phi Nhan ngượng ngùng lui lại hai bước, đã cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm.
- Hừ!
Nguyệt Chủ quyến rũ yêu kiều quát một tiếng.
- Mục Lương, làm sao còn chưa tới?
Nguyệt Phi Nhan nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình, cứng rắn nói sang chuyện khác:
- Trời đã sáng cũng đã lâu.
- Đoán chừng là có chuyện đó nên chậm trễ!
Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ hiện lên một tia lo lắng.
Nếu như người bộ lạc Thiên Thụ đến, Mục Lương còn chưa tới, như vậy rất nguy hiểm.
- Cũng không biết thành Huyền Vũ sẽ trông như thế nào?
Nguyệt Phi Nhan tràn ngập chờ mong và hiếu kỳ đối với lần đầu được đến một thành trì lớn.
- Chỉ cần không quá kém là có thể ở.
Nguyệt Chủ thật sự không có ôm kỳ vọng quá lớn.
Bà chỉ cần một nơi có thể sống yên bình là được, muốn sống một lần vì bản thân.
- Chờ một chút, chúng ta làm sao xông ra để hội hợp với mấy người Mục Lương?
Nguyệt Phi Nhan lo lắng nhìn người đội săn bắn xung quanh.
- Đã có lão nương ở đây đừng lo.
Nguyệt Chủ cắn hàm răng ngà nhỏ bé, khuôn mặt hiện lên một tia đau đớn.
Hiện tại, bà đứng đã cực kỳ đau, nếu thật sự động thủ, chỉ có thể một lần phát động công kích, rồi mất đi năng lực hành động.
Người phụ nữ xấu bụng cũng hy vọng Mục Lương sẽ ra sức, có thể dẫn hai người bọn họ chạy trốn, nếu không... Bà phải thực sự liều mạng.
- Ừm.
Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan hơi rũ xuống, con ngươi màu đỏ hiện lên một tia lo lắng.
Sở dĩ cô gái tóc đỏ trêu ghẹo mẹ mình, chính là muốn phân tán sự chú ý của bà, như vậy thì sẽ không cảm nhận được sự đau đớn.
- Đại trưởng lão đã tỉnh, thật tốt quá.
Trong đội săn bắn truyền đến tiếng hoan hô.
- Hừ! Như vậy cũng không chết.
Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe ra một tia hàn ý.
Bà cũng không phải xem thường đại trưởng lão, lần này trong nhà bị trộm, lão đầu không chết cũng sẽ rất khó chịu.
- Tới, có người tới.
Đoàn người truyền đến tiếng kinh hô.
- Dìu ta đứng lên, mau đỡ ta đứng lên.
Đại trưởng lão lau vết máu khô lại bên miệng.
Hắn giãy giụa đứng lên, được người đỡ dậy, cố gắng nhìn về phía xa.
Nguyệt Chủ cũng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội người đang đi về phía bộ lạc Nguyệt Đàm.
Người càng ngày càng gần, một vài thứ cũng có thể thấy rõ.
Một lá cờ có vẽ hình cái cây lay động, 'Cây' chính là vật tổ và ký hiệu của bộ lạc Thiên Thụ.
- Là người bộ lạc Thiên Thụ.
Sắc mặt của Nguyệt Chủ nhất thời rất khó nhìn.
- Mẹ, bây giờ chúng ta làm sao?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan tràn đầy lo lắng.
Cô không muốn đi đến Thiên Thụ bộ lạc, cũng không muốn gả cho thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thụ.
- Đừng nóng vội, Mục Lương sẽ đến ngay.
Nguyệt Chủ an ủi con gái, lúc này khuôn mặt quyến rũ cũng có chút lo lắng.
Sứ giả của bộ lạc Thiên Thụ lại đến nhanh như vậy.
Điểm ấy Nguyệt Chủ cũng không nghĩ tới.
Nếu như Mục Lương tới, đánh không lại sứ giả Bộ lạc Thiên Thụ thì nên làm gì bây giờ?
...
Trong đoàn sứ giả bộ lạc Thiên Thụ, dẫn đầu là một người trung niên và một thanh niên.
- Đại ca Đạt Phổ, ngươi cảm thấy thủ lĩnh nghĩ như thế nào?
Thanh niên có hơi nghi hoặc không hiểu, hỏi:
- Lại muốn cưới thủ lĩnh bộ lạc Nguyệt Đàm làm vợ?
- Làm sao? Lợi Đinh, ngươi cảm thấy Nguyệt Chủ không xứng với thủ lĩnh?
Đạt Phổ quay đầu hỏi.
- Cũng không phải không xứng, chính là... Ta nghe nói Nguyệt Chủ này cực kỳ hung dữ.
Lợi Đinh hạ giọng, nhỏ giọng nói:
- Ta từ trong thành viên của một đội săn bắn nghe được, trước đây Nguyệt Chủ đã đánh tàn phế một ít người của những bộ lạc khác tới cửa cầu hôn.
- Ngươi cảm thấy thủ lĩnh không áp chế nổi Nguyệt Chủ?
Đạt Phổ híp mắt.
- Chuyện đó ngược lại không có, ngay cả đại ca Đạt Phổ, Nguyệt Chủ kia có thể đều không đánh lại.
Lợi Đinh đã vội vàng lắc đầu, khẽ cười nói:
- Ta chính là cảm thấy nữ chủ nhân tương lai của thành Thiên Thụ, phải hiền lành một chút mới tốt, nữ chủ nhân quá hung dữ, về sau chúng ta khẳng định không thể sống yên ổn.
- Mấy lời này của ngươi có cũng không cần đi rêu rao khắp nơi, sẽ bị thủ lĩnh trách mắng.
Đạt Phổ cảnh cáo vị này cũng chính là em vợ của mình.
Hắn hạ giọng, bí mật nói nhỏ:
- Thủ lĩnh là coi trọng huyết mạch người nữ nhân kia, đang chuẩn bị cho đời kế tiếp, còn có phải nữ chủ nhân hay không rất khó nói.
Nếu muốn bộ lạc Thiên Thụ phát triển thành thành trì lớn, cần rất nhiều nguồn nước, trong đó Giác Tỉnh Giả hệ thủy chính là một trong các nguồn nước dự bị. Nếu như bộ lạc Thiên Thụ có vài Giác Tỉnh Giả hệ thủy, dù trong lòng đất dùng hết nước sông, bọn họ cũng còn có thể tiếp tục kéo dài.
Đương nhiên, Đạt Phổ sẽ không nói những lời này cho người nhiều chuyện như Lợi Đinh nghe, miễn cho bí mật chiến lược quy hoạch tương lai của bộ lạc Thiên Thụ bị lộ ra ngoài.
- Lẽ nào thủ lĩnh không phải cưới Nguyệt Chủ làm thê tử chính thống?
Lợi Đinh ngạc nhiên hỏi.
Vì sao hoàn toàn khác nhau với tin tức hắn nghe nói đến?
- Ta cũng không chắc chắn lắm.
Đạt Phổ lắc đầu.
Một vài lời, hắn vẫn không thể nói ra được như Nguyệt Chủ sẽ bị biến thành một người phụ nữ phụ trách sinh dục, tiếp tục kéo dài huyết mạch Giác Tỉnh Giả hệ thủy.
Nếu lời này lưu truyền ra, nhiều người bộ lạc Nguyệt Đàm sẽ có thể vùng lên chống lại.
Hơn nữa, dù sao thực lực Nguyệt Chủ cũng là cấp sáu, về sau có thể xếp vào năm người đứng đầu ở bộ lạc Thiên Thụ.
Nếu như lời nói đắc tội đối phương, thủ lĩnh sẽ trấn an Nguyệt Chủ, nhất định sẽ xử lý xong một số người.
- Thì ra là như vậy.
Lợi Đinh như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu.
Hắn rất thông minh đã hiểu được ý của Đạt Phổ, đồng thời biểu đạt ý tứ trong giọng, thì ra Nguyệt Chủ rất có thể không phải nữ chủ nhân tương lai chân chính, có chút ý tứ.
- Hả? Người bộ lạc Nguyệt Đàm đều ra nghênh tiếp chúng ta.
Đạt Phổ kinh ngạc nhìn cổng chính bộ lạc Nguyệt Đàm.
Hắn còn nghĩ trước tiên lẻn vào Nguyệt Đàm bộ lạc, tìm đại trưởng lão thương lượng làm sao thu phục bộ lạc Nguyệt Đàm nữa chứ!
Làm sao không giống với những gì thủ lĩnh đã nói với hắn, tới là có thể được bộ lạc Nguyệt Đàm chào đón?
- Đại ca Đạt Phổ, xem ra đại trưởng lão bộ lạc Nguyệt Đàm này vẫn có một chút thủ đoạn, lại có thể thu phục mọi người trước khi chúng ta đến.
Lợi Đinh buông lỏng nhún nhún vai, còn tưởng rằng phải khổ cực một phen mới được, không nghĩ tới đơn giản như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Cẩn thận một điểm tốt, Nguyệt Chủ nói như thế nào cũng là Lục Giai Giác Tỉnh Giả.
Đạt Phổ có thể không dám khinh thường.
Nếu như lần này nhiệm vụ thất bại, hắn rất có thể mất đi cạnh tranh người đội săn bắn Tổng Đội Trưởng chức vụ.
- vâng.
Lợi Đinh thu liễm lại tùy ý thái độ.
Lợi Đinh mang theo mười mấy người, nhanh chóng hướng Bộ lạc Nguyệt Đàm trước đại môn vào.
- Hoan nghênh Bộ lạc Thiên Thụ sứ giả những người lớn đến.
Đại trưởng lão bị người đở nghênh đón.
- Ngươi là?
Đạt Phổ nhìn lung lay sắp đổ, khóe miệng, áo đều dính máu tươi lão nhân.
- Ta là Bộ lạc Nguyệt Đàm đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cố nén cảm giác hôn mê truyền tới từ cái đầu, miễn cưỡng nhếch mép một cái, nói:
- Mọi người Bộ lạc Nguyệt Đàm chúng ta đều bằng lòng nhập vào bộ lạc Thiên Thụ.
- Tốt, vậy Nguyệt Chủ đang ở đâu?
Trên mặt của Đạt Phổ lộ ra một tia vui mừng, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa.
Hắn chỉ cần mang theo hai mẹ con Nguyệt Chủ, và người của bộ lạc Nguyệt Đàm đi về bộ lạc Thiên Thụ, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Vị kia chính là Nguyệt Chủ.
Sắc mặt của đại trưởng lão xấu xí, nghiêng người chỉ một bóng người xinh đẹp đang đứng ở một nơi ít người trong đám người.
- Đi, chúng ta đi qua.
Đạt Phổ bỏ qua đại trưởng lão, dẫn đầu đi tới.
Nguyệt Chủ mới là mục tiêu chủ yếu của bọn họ, còn những người khác chỉ là râu ria.
-...
Sắc mặt của Đại trưởng lão biến đổi, vì sao thái độ của đám người Đạt Phổ không giống với hắn nghĩ?
Dựa theo những gì thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thụ trao đổi với hắn, Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm chỉ là râu ria trong chuyện gia nhập vào bộ lạc Thiên Thụ.
Làm sao hiện tại thái độ của sứ giả lại tích cực như vậy đối với Nguyệt Chủ.
Lạnh nhạt đối với hắn như vậy.
- Nguyệt Chủ?
Đạt Phổ xuyên qua đoàn người, kinh ngạc nhìn người phụ nữ quyến rũ sắc mặt tái nhợt trước mắt.
- Ngươi là ai?
Nguyệt Chủ cảnh giác hơi híp mắt lại.
Bà từ trên người của người đàn ông trước mắt cảm nhận được khí tức nguy hiểm nồng nặc, đây có liên quan đến cấp bậc cường giả của hắn.
- Ta là Đạt Phổ, người của bộ lạc Thiên Thụ, lần này đến đây là nghênh tiếp Nguyệt Chủ trở về.
Đạt Phổ nói thẳng một mạch, cũng không có vòng vo.
Hắn nhìn ra Nguyệt Chủ không ổn, chắc là bị trọng thương.
Điều này khiến Đạt Phổ thực sự có vài phần kính trọng đối với đại trưởng lão, cư nhiên có thể làm cho bộ lạc thủ lĩnh Nguyệt Đàm bị thương, cũng khó trách người trong bộ lạc lại ra nghênh tiếp bọn họ.
Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm mất đi chiến lực, thật đúng là không phải đối thủ của mấy người bọn họ.
- Nghênh tiếp? Là mang lão nương trở về làm công cụ sinh nước đúng không?
Khóe miệng của Nguyệt Chủ nhấc lên một tia châm chọc.
- Làm sao sẽ, Nguyệt Chủ đã hiểu lầm.
Con ngươi của Đạt Phổ co rụt lại, đứng yên tại chỗ liếc mắt đại trưởng lão một cái.
Hắn phát hiện có chút không đúng, thái độ của Nguyệt Chủ không giống như phối hợp, muốn gia nhập vào Bộ lạc Thiên Thụ bọn họ.
- Hiểu lầm bộ lạc Thiên Thụ các ngươi muốn huyết mạch lực lượng của ta?
Nguyệt Chủ cười nhạt, quấn vài lọn tóc bên tai
-...
Đạt Phổ nhất thời hiểu không đúng chỗ nào, Nguyệt Chủ đã biết rõ quyết định của bộ lạc Thiên Thụ đối với vị trí của bà.
Hắn đột nhiên có loại một xung động muốn tát chết đại trưởng lão, tên này lại dám tiết lộ ra ý đồ của thủ lĩnh.
- Nguyệt Chủ, theo chúng ta đi đến bộ lạc Thiên Thụ đi, thủ lĩnh rất xem trọng đối với ngươi.
Đạt Phổ nghiêm mặt nói.
Nếu ý đồ đã bị tiết lộ, làm sao cũng phải mang Nguyệt Chủ về.
- Muốn lão nương theo các ngươi trở về, vậy phải xem bản lãnh của các ngươi.
Nguyệt Chủ cắn răng, khí tức nhất thời lạnh xuống.
- Nguyệt Chủ, ngươi đang bị thương nặng, bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta.
Con ngươi của Đạt Phổ co rụt lại, từ màu đen biến thành màu nâu.
Hắn là Dị Biến Giả có được sức mạnh của báo săn, tốc độ triển khai một ngày, chỉ bằng vào Nguyệt Chủ bây giờ, căn bản không chạm được góc áo của hắn.
- Không thử một chút, làm sao biết?
Nguyệt Chủ ngoài miệng không cam lòng yếu thế nói.
Trong lòng bà âm thầm lo lắng, Mục Lương này làm sao còn chưa tới, lão nương thực sự phải liều mạng sao?
- Mẹ.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan lóe ra ánh lửa, chuẩn bị tùy thời trợ giúp mẹ mình.
- Mau nhìn, nơi đó không phải có một ngọn núi đang di động sao?
Trong đám người, đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc.
- Gò núi đang di động, ngươi đang nói mớ gì vậy?
Có người chỉ vào mũi bác bỏ.
- Thật sự có gò núi đang di động.
Ngay sau đó, có người hoảng sợ hô to.
Đoàn người gây rối càng lớn, cũng làm cho Đạt Phổ, đám người Nguyệt Chủ chú ý, trong lúc nhất thời ý muốn đánh nhau không còn khốc liệt nữa.
- Bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ cái gì vậy?
Sắc mặt của Đạt Phổ khó coi.
Hắn phát hiện nhiệm vụ lần này mang Nguyệt Chủ trở về, đến lúc đó Nguyệt Chủ không phối hợp, tin tưởng thủ lĩnh cũng sẽ vô cùng khổ não.
- Đại ca Đạt Đạt, Đạt Phổ.
Lợi Đinh hoảng hốt hô lên:
- Ngươi... Ngươi mau nhìn bên kia.
- Nhìn cái gì?
Đạt Phổ cau mày xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn lại.
Một ngọn núi cao gần trăm mét, đang di động về phía bộ lạc Nguyệt Đàm.
Con ngươi của Đạt Phổ co rút lại, thất thanh nói:
- Man thú, nơi đây làm sao sẽ xuất hiện một con man thú hoang cổ.
- Đại ca Đạt Phổ, chúng ta mau trốn đi!
Lợi Đinh nóng nảy lôi kéo Đạt Phổ, giống như muốn thoát thân phải có người có thực lực cường đại đi theo bên cạnh mới có thể sống sót.
- Ngao ô ~~
Gò núi di động rống to một tiếng, rồi di chuyển nhanh hơn.
- Không trốn được, tốc độ của nó nhanh hơn chúng ta.
Sắc mặt của Đạt Phổ tái nhợt.
Ngược lại, bây giờ, hắn không có lo lắng cho an toàn của mình.
Mặc dù man thú hoang cổ có hình thể to lớn, nhưng, hắn có thể né tránh trong phạm vi man thú hoang cổ giẫm đạp.
Chính là, lần này bộ lạc Nguyệt Đàm sắp xong đời rồi.
Đạt Phổ cười khổ, quay đầu nhìn về phía người bộ lạc Nguyệt Đàm.
Khóe mắt của hắn liếc qua, nhìn thấy hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không động đậy.
- Nguyệt Chủ, ngươi mau trốn đi!
Giọng của Đạt Phổ trầm thấp khuyên nhủ.
Hắn cũng không có biện pháp giúp hai người tránh né giẫm đạp của man thú hoang cổ.
- Trốn?
Mặt của Nguyệt Chủ tái nhợt, bản thân đi lại đều rất khó khăn, làm sao thoát được.
Nguyệt Phi Nhan ngồi xổm trước người Nguyệt Chủ, lo lắng thúc giục:
- Mẹ, ngươi mau lên đây, ta cõng ngươi chạy.
- Phi Nhan, ngươi không cần lo cho ta.
Nguyệt Chủ chỉ vào hướng bên trái, hô:
- Ngươi chạy mau, không cần quay lại bộ lạc Nguyệt Đàm.
Cô gái tóc đỏ cõng bà, tuyệt đối không chạy nhanh được.
- Không được, ta sẽ không bỏ mẹ lại.
Nguyệt Phi Nhan nước mắt rưng rưng, hé miệng cố chấp nói:
- Mẹ không đi, ta cũng không đi.
- Bây giờ muốn đi, cũng đã muộn.
Đạt Phổ thở dài.
Toàn thân hắn căng thẳng, nhìn man thú hoang cổ cách bọn họ chỉ có mấy trăm mét.
...
- Chạy mau, hung thú đang tấn công Bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Người đội săn bắn đâu? Nhanh bảo bọn họ đi ngăn cản hung thú.
- Cút ngay, mau cút đi, để cho ta đi qua.
Phía cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm vô cùng hỗn loạn, tiếng hô, tiếng mắng chửi vọng ra.
- Nhanh, mau hơn chút nữa.
Vệ Cảnh gào thét.
Người của mười mấy đội săn bắn phi nước đại qua đây từ đằng xa.
Bọn họ muốn đi cứu Nguyệt Chủ, nhưng khoảng cách quá xa.
Trước kia là sợ người đội săn bắn đến bắt bọn họ, sau khi ra khỏi bộ lạc đứng từ xa quan sát, hiện tại, thành ra khoảng cách bọn họ chạy đi cứu Nguyệt Chủ dài dằng dặc.
- Dẫn ta đi, nhanh lên một chút dẫn ta đi.
Lúc này, đại trưởng lão sợ đến không nhúc nhích được, hai tay lay thành viên đội săn bắn bên người chạy như điên.
Bịch.
Không ai quản đại trưởng lão, còn bị người đẩy ngã trên mặt đất.
- Không muốn, ta còn chưa muốn chết, mau dẫn ta đi.