Giá trị của một quyển sách, với một số người xem ra còn quý trọng hơn cả mười vạn cân thịt.
Một vài thợ săn du hí vô cùng nổi tiếng, mỗi khi đến một thành lớn, đều có người mời bọn họ kể về chuyện xưa.
Bọn họ dựa vào chính là từng quyển từng quyển mạo hiểm du ký.
- Sao chép thì quá chậm.
Mục Lương lắc đầu.
Sao chép từng chữ từng chữ một, một quyển sách đã mất tầm mấy ngày.
Anh đã có ý tưởng mới, hình như sách cũng có thể mua được bằng linh thạch hung thú đúng không?
Câu chuyện võ hiệp? Một ngàn lẻ một đêm? Bí mật không thể nói của thiếu phụ?
- Có thể cho vài người cùng nhau sao chép.
Ngải Lỵ Na thông minh.
Cô đã sớm nghĩ ra cách ấy, đến lúc đó tìm mấy người Ly Nguyệt, Vưu Phi Nhi đến giúp chép sách.
- Ngươi viết quá chậm.
Mục Lương thản nhiên nói:
- Đợi sau khi chúng ta đến thành Thánh Dương, mạo hiểm du ký của ngươi có thể chưa viết được mấy tờ!
- Ta, ta một năm có thể viết xong mạo hiểm du ký, như vậy đã là rất nhanh rồi.
Ngải Lỵ Na yếu ớt phản bác:
- Đến lúc đó cũng có thể đến cách thành lớn khác để trao đổi sách.
Một ngày cô viết một tờ, lại thêm một chút thời gian để xây dựng sửa đổi, cũng phải cỡ một năm mới có thể hoàn thành một bản mạo hiểm du ký.
Đây vẫn đang là ở thành Huyền Vũ, cái gì cũng có thể viết, nếu như có thể đi ra bên ngoài thám hiểm, nói không chừng mấy năm cũng không thể viết ra được một bản mạo hiểm du ký.
- Được rồi, chúng ta đi săn bắn thôi.
Mục Lương khẽ cười, tiến vào khu rừng già khô.
Sau một năm, e rằng anh có thể in với giá đắt rồi.
- Cái gì chứ, hắn không tin ta.
Ngải Lỵ Na bi phẫn vùi đầu vào đằng trước hung giáp của cô gái tóc trắng, đôi chân nhỏ làm nũng giậm giậm đất.
- Không có, anh ấy không có ý đó.
Ly Nguyệt vỗ vào mũ giáp của cô gái.
- Ta nhất định có thể trong một năm... không, trong vòng nửa năm sẽ hoàn thành.
Ngải Lỵ Na quyết định buổi tối sẽ viết nhiều hơn một chút.
Đến lúc đó, cô sẽ trao đổi mấy quyển sách về, tên xấu xa Mục Lương kia nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người.
- Được được.
Ly Nguyệt trả lời lại vài tiếng.
...
Một nhóm ba người, tiến vào sâu trong khu rừng khô già.
Mục Lương cảm nhận thăm dò tứ phía, hoàn toàn yên tĩnh, không có một con mồi.
Anh cũng không quay đầu lại mà hỏi:
- Ngươi mới vừa nói, nguyên nhân cây cối chết héo, cũng là một trong những mục tiêu mà thợ săn thám hiểm các ngươi tìm kiếm?
- Đúng vậy, rất nhiều thợ săn thám hiểm huyền thoại, đều đang truy tìm chân tướng vì sao cây cối đều chết khô.
Ngải Lỵ Na nhỏ tiếng nói.
- Vậy hiện tại đã có kết quả chưa?
Mục Lương nghĩ đến mưa axit trên trời.
Tìm được nguyên nhân vì sao lại sinh ra mưa axit, có lẽ cũng có thể hiểu được một nửa!
- Không có kết quả, một số người cho rằng nguyên nhân là do nước mưa, như vậy căn bản là không có biện pháp thăm dò.
Ngải Lỵ Na ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời màu xám thật sự là làm cho người ta chán ghét.
Không ai có thể bay lên trên trời, phía sau tầng mây đó có cái gì chứ?
Cô đột nhiên nghĩ đến, một vài cảnh trong mạo hiểm du ký, bầu trời là màu xanh nhạt, có mây màu trắng, ánh mặt trời vẫn luôn chiếu sáng.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dựa theo kiến thức của Địa Cầu để giải thích, ô nhiễm môi trường và sự thay đổi của môi trường đều có thể sinh ra mưa axit.
Anh sợ là sợ nguyên nhân nằm ngoài kiến thức của Địa Cầu, như vậy thì lại có chút mơ hồ.
- Bỏ đi, không nói chuyện ấy nữa.
Mục Lương lắc đầu.
Anh quay sang lại hỏi về một mục tiêu tò mò khác:
- Thế giới ngầm là gì vậy?
- Điều này thì ta biết rất rõ.
Tâm trạng của Ngải Lỵ Na kích động, đứng lên.
Cô quơ hai tay, nói:
- Theo truyền thuyết nói có một thế giới ngầm, ở trong đó tồn tại rất nhiều nhân loại, bọn họ không lo ăn, không lo mặc, còn có rất nhiều thực vật và động vật.
- Người dưới lòng đất có rất nhiều con đường thông đến mặt đất, hung thú mà bình thường chúng ta hay nhìn thấy, đều bò lên từ thế giới ngầm kia.
Ngải Lỵ Na nói đến đây, cố ý hạ giọng:
- Một vài thợ săn thám hiểm suy đoán, những hung thú bò đến mặt đất này, chính là lương thực mà người ở dưới lòng đất cho những người trên mặt đất chúng ta.
- Thực sự có người của thế giới ngầm? Bọn họ tốt bụng như thế sao?
Ly Nguyệt cau mày, luôn cảm thấy là nói bừa.
- Ta cũng không biết, ta chỉ là nhìn thấy trong một bản ghi chép của mạo hiểm du ký.
Ngải Lỵ Na nhún vai.
Cô đã xem qua rất nhiều suy đoán, cũng cảm thấy suy đoán đó không giống là thật.
- Thế giới ngầm sao?
Mục Lương nhắm mắt suy tư.
Thông tin quá ít, cũng chỉ là một suy đoán.
- Chắc chắn là giả, nếu như thật sự có thế giới dưới lòng đất? Lẽ nào Man Thú Hoang Cổ cũng đến từ nơi đó sao?
Ly Nguyệt sợ Mục Lương có hứng thú với thế giới ngầm gì đó.
Hiện tại, thành Huyền Vũ đã vô cùng tốt rồi, không cần thiết phải đuổi theo cái gì là thế giới ngầm.
- Nói cũng phải.
Mục Lương mỉm cười.
Điều mà anh có hứng thú là, sinh vật của thế giới ngầm, cùng với một vài thực vật đặc biệt.
- Hì hì... đến lúc đó ta đem quyển 'thành thị di động' truyền rao ra ngoài.
Ngải Lỵ Na hài lòng cười rộ lên:
- Ta nhất định có thể trở thành thợ săn thám hiểm huyền thoại.
Cô cảm thấy thành Huyền Vũ cũng không kém hơn một vài mục tiêu là bao nhiêu, một vài thợ săn thám hiểm vẫn còn đang tìm kiếm mục tiêu cuối cùng.
Mà bây giờ, nàng đã đứng bên trên mục tiêu cuối cùng.
- Vậy ngươi phải nỗ lực rồi.
Mục Lương cười nhạt nói.
- Không đến mười năm, ta nhất định sẽ trở thành thợ săn huyền thoại.
Ngải Lỵ Na nắm chặt bàn tay.
Thời gian mười năm, mạo hiểm du ký mà cô viết chắc có thể lan truyền đi, khiến cho mọi người đều biết đến đại danh Ngải Lỵ Na của cô.
-...
Mục Lương mở miệng, cuối cùng vẫn ngậm lại.
Thời gian mười năm, thành Huyền Vũ đã sớm danh truyền thiên hạ rồi, đã không cần một bản mạo hiểm du ký để tuyên truyền.
- Ngao ô~
Một tiếng nuốt rất thấp.
Vẻ mặt của Mục Lương nghiêm chỉnh, mũi khẽ nhúc nhích, ngửi thấy được mùi máu tươi.
- Làm sao vậy?
Ly Nguyệt luôn quan sát Mục Lương, nhìn thấy vẻ mặt của hắn biến hóa.
Cô đang mặc U Linh Khôi Giáp, chính là dám quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào phía sau anh.
- Bên kia có một con hung thú đang bị thương.
Mục Lương chỉ về một hướng.
- Chúng ta qua đó xem thử.
Ly Nguyệt trong nháy mắt ẩn thân.
- Ta cũng đi.
Ngay sau đó Ngải Lỵ Na ẩn thân, đuổi theo cô gái tóc trắng.
Thân ảnh Mục Lương nhoáng lên, mang theo dư ảnh, nhấp nháy trái phải.
Anh đạp nhẹ lên khúc gỗ, lướt qua hai cô gái, đi tới nơi có mùi máu truyền đến.
Một con sói xám trắng cao tầm ba mét, cổ và hai chân sau chảy máu, đang hấp hối nằm trên mặt đất.
- Ô ô~
Nó thấy có người đến, chiếc mũi sói nhíu một cái, lộ ra răng nanh dữ tợn.
- Là một con Sói Mặt Trăng.
Thân ảnh của Ly Nguyệt hiện hiện ra, kinh ngạc nhìn Sói Mặt Trăng nằm trên mặt đất.
Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng nói:
- Chắc là một con sói đơn độc lạc bầy.
- Đây chính là Sói Mặt Trăng.
Mục Lương ngồi xổm bên cạnh Sói Mặt Trăng, đánh giá lông mao trên người nó.
Buổi tối ngày nào đó, hắn nhì thấy một đám Sói Mặt Trăng hình như là biết phát sáng!
- Chẳng lẽ là tranh giành vị trí Sói Vương thất bại?
Ngải Lỵ Na cũng ngồi xổm xuống, ngón tay út chọc chọc vào đầu con sói.
- Ô ô~~
Sói Mặt Trăng gầm gừ yếu ớt.
Ly Nguyệt lạnh giọng hỏi:
- Làm thịt ăn sao?
Da lông của con Sói Mặt Trăng này nhất định có thể làm áo khoác ngoài tốt nhất.
- Không, con Sói Mặt Trăng này ta cần dùng đến.
Mục Lương nhìn thấy sự kiêu căng khó thuần với một tia bi thương trong mắt nó.
Anh đặt tay trên lên đầu nó, ra lệnh cho hệ thống:
- Hệ thống, thuần hóa Sói Mặt Trăng.
- Keng! Kiểm tra đo lường sinh mệnh, phát hiện Sói Mặt Trăng cấp 3, trừ 10 điểm thuần hóa.
- Keng! Sói Mặt Trăng cấp 3 thuần hóa thành công.
- Hệ thống, tiến hóa Sói Mặt Trăng đến cấp 5.
Mục Lương không nghĩ đến con Sói Mặt Trăng này khởi bước lại là cấp 3.
- Keng! Từ cấp 3 tiến hóa lên cấp 5, trừ 11000 điểm tiến hóa.
- Keng! Sói Mặt TrăngVương cấp 5 tiến hóa thành công.
- Keng! Có kế thừa thiên phú của Sói Mặt Trăng: Biến Đổi Dưới Trăng Nguyệt Dạ Biến hay không?
- Kế thừa.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Keng! Thay đổi Biến Đổi Dưới Trăng... thích ứng... hoàn tất truyền thừa.
Mục Lương chỉ cảm thấy có một luồng điện hơi ấm, trong nháy mắt đã biến mất.
Cường hóa do động vật thuần hóa cấp 5 đem lại vô cùng nhỏ bé.
- Ngao ngao~~
Sói Mặt Trăng bỗng nhiên đứng lên, ngẩng đầu phát ra một tiếng sói tru hùng dũng.
Chiều dài cơ thể của nó từ ba mét đã phát triển đến năm mét, thân cao chừng ba mét.
Toàn thân từ lông màu xám, chuyển thành bộ lông màu trắng như tuyết, nhàn nhạt phát ra ánh sáng màu trắng.
- Bộ như vậy đã có chút giống với Sói Vương.
Mục Lương ngẩng mặt nhìn Sói Mặt Trăng Vương đang gào thét.
Anh đột nhiên cảm thấy Sói Mặt Trăng Vương mới chính là tọa kỵ giỏi nhất, thật sự là quá ngầu.
Sau khi Sói Mặt Trăng Vương tru lên, nghiêng đầu dùng đôi mắt bảo thạch màu xanh, nhìn Ngải Lỵ Na.
Nó vẫn còn nhớ rõ, vừa rồi chính là người ấy đã dùng ngón tay đâm vào não của chính mình.
- Chuyện đó...
Ngải Lỵ Na kinh sợ rụt cổ một cái.
Lúc nãy, cô gái tóc hồng cũng dựa vào bản thân đang mặc khôi giáp, nhìn thấy Sói Mặt Trăng đang bị thương suy yếu nên mới dám đâm nó như vậy.
Bây giờ, cô cũng có chút yếu ớt rồi, bị dọa phải tiến vào trạng thái ẩn thân.
-...
Ly Nguyệt hé miệng cười trộm, nhìn cô ấy đang trốn ở sau lưng.
Sói Mặt Trăng Vương liếc mặt nhìn vị trí mà cô gái tóc hồng đang ẩn thân, mùi vị đã nhớ kỹ.
- Ngươi thật là ghi thù đó.
Mục Lương buông cười giơ tay lên, vuốt bộ lông của Sói Mặt TrăngVương.
- Ngao ồ gào khóc...
Đầu sói to lớn của Sói Mặt Trăng Vương cà cà vào trên người anh, thân mật khẽ kêu.
- Tại sao ngươi lại bị thương?
Mục Lương giơ tay đè lại đầu của Sói Mặt Trăng, vuốt bộ lông trắng như tuyết.
- Ngao ngao~~
Sói Mặt Trăng phẫn nộ tru thấp.
- Là bị Sói Mặt Trăng khác đánh lén, ngươi thật sự là vừa xui xẻo lại vừa may mắn.
Mục lương xoa xoa đầu sói.
Xui xẻo là vì săn bắn bị thương, bị thủ hạ của mình đánh lén, bị cướp đi vị trí Sói Mặt Trăng Vương.
May mắn là gặp được Mục Lương, đạt được hai lần tiến hóa tốt, đã khôn phải là Sói Mặt Trăng Vương của trước đây nữa.
- Ngao ngao ô ô~~
Sói Mặt TrăngVương cảm kích, khẽ kêu.
- Nào, sử dụng thiên phú cho ta xem thử.
Mục Lương muốn biết năng lực mới của Biến Đổi Dưới Trăng.
- Gào~~
Sói Mặt TrăngVương lắc đầu.
- Phải đến buổi tối mới có thể dùng được?
Mục Lương ngẩn người.
Lần đầu tiên, anh cần phải đợi đến tối mới có thể sử dụng được sức mạnh.
Chẵng lẽ là sức mạnh biến thân?
Mục Lương liếc nhìn tên gọi của sức mạnh, càng cảm thấy đây thật sự có thể là sức mạnh biến thân.
Anh cũng không sốt ruột, khẽ cười nói:
- Được rồi, buổi tối mới có thể dùng, vậy thì buổi tối rồi quay lại thử nghiệm.
- Ngao ô~~ ngao ô~~
Sói Mặt Trăng khễ kêu khẩn cầu.
- Ngươi muốn trở về báo thù, đoạt lại bầy sói xong sau đó đến tìm ta?
Mục Lương chớp chớp đôi mắt màu đen.
Khóe miệng nhếch lên bắt đầu vẻ mừng rỡ, dùng sức gãi cằm Sói Mặt Trăng Vương.
- Đi đi, đợi ngươi dẫn theo người nhà đến gặp ta.
Miệng và tâm lý tương thông của Mục lương cùng lúc truyền đạt.
Sói Mặt TrăngVương dẫn theo bầy sói trở lại, không phải là đại biểu đoàn tọa kỵ có rồi?
- Gào~~
Sói Mặt Trăng Vương hét dài một tiếng, cả người hiện lên ánh sáng màu trắng, biến mất ở trong khu rừng già khô héo.
Bên ngoài khu rừng này.
Nó quay đầu nhìn lại xung quanh, sau đó mới biến mất khỏi vùng đất hoang vu.
...
Lúc này, một nhóm chín người Vệ Cảnh, đang đối mặt với một con Lợn Tám Răng Nanh cao tám mét.
- Mau tránh ra, đừng đứng trước mặt nó.
Vệ Cảnh hướng về phía đội viên hét lớn.
Dáng vẻ của con Lợn Tám Răng Nanh giống lợn rừng, có tám cái răng nanh to dài một thước, nhìn qua thì giống như cái sừng dài ở trên đầu.
Nó thích nhất chính là đấu đá lung tung, người một khi bị trực tiếp đụng trúng, căn bản cũng không thể sống sót.
Đạp đạp đạp...
Chân sau Lợn Tám Răng Nanh đạp mặt đất, đầu cúi xuống dưới, tám cái răng nanh nhắm ngay phía trước.
- Chú ý, chú ý, mau mau tránh ra.
Vệ Cảnh nắm chặt cây thương, rống to.
Lợn Tám Răng Nanh quay đầu khóa chặt lại hắn, bị tiếng hô to của bọn hắn hấp dẫn.
- Đội trưởng, cẩn thận, nó đi tới hướng của ngươi.
Đội viên kinh hoảng quát.
- Thật đúng là biết chọn người.
Vệ Cảnh híp đôi mắt một cái, nhìn chằm chằm thân hình của con Lợn Tám Răng Nanh, trong lòng tính toán khoảng cách.
Mười thước, tám mét, năm thước...
- Chính là lúc này.
Vệ Cảnh gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên hướng bên cạnh đạp một cái, tránh thoát sự tấn công của nó.
Phốc ~~
Cây thương trong tay hắn bỗng nhiên đâm tới hướng cổ của con Lợn Tám Răng Nanh, tiếp theo người theo quán tính bay ra xa.
- Đội trưởng!!!
Các đội viên bất thình lình xông lên, cây thương trong tay, trường đao hướng tới nhược điểm của Lợn Tám Răng Nanh thọt tới.
- Phi! Suýt chút nữa thì bị đè lên.
Hai chân của Vệ Cảnh đạp thân thể của nó một cái, thân thể một cái lộn ngược ra sau rơi xuống đất, lắc lắc hai tay có chút tê dại.
Ầm!
Lợn Tám Răng Nanh ngã xuống, vết thương trí mệnh trên cổ, khiến nó chỉ xông ra được hơn mười thước.
- Đội trưởng không sao.
Các đội viên nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha ha... Cuối cùng cũng bắt được một con mồi tốt.
Vệ Cảnh cười to sang sảng vuốt Lợn Tám Răng Nanh.
Thời gian trước, hắn có động vật thuần dưỡng ở thành chủ đại nhân, căn bản làm cái có sẵn, làm cho hắn hoàn toàn không có cảm giác thành công.
Hiện tại, Vệ Cảnh tự mình giết một con Lợn Tám Răng Nanh sơ cấp hảo hạng, làm cho mọi phiền não của hắn đều được giải tỏa.
- Răng rắc ~~
Một tiếng mảnh gỗ gãy nứt vang lên.
Đám người Vệ Cảnh thân thể lập tức căng thẳng, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Kỳ Nhông Ba Màu hiển lộ ra thân ảnh, phía sau cõng một đầu Lợn Tám Răng Nanh, mặt trên còn quấn một ít tơ nhện.
-...
Vệ Cảnh cứng họng, không cần nhìn cũng có thể đoán được chuyện gì.
Động vật thuần dưỡng của thành chủ đại nhân cũng đi săn thú, nhanh hơn bọn họ bắt được một con Lợn Tám Răng Nanh, lúc này đang chuẩn bị trở về.
Sự vui sướng của mọi người trong nháy mắt giảm đi hơn nửa, chín người bận rộn đối phó một đầu Lợn Tám Răng Nanh, vui vẻ thành bộ như vậy.
Vệ Cảnh cảm thấy có chút mất mặt, hướng tới đám người hô:
- Nhanh chóng di chuyển, gánh con mồi trở về.
- Vâng.
Tám gã đội viên cùng nhau dùng sức, dùng bả vai khiêng chiến lợi phẩm trở về.
Vệ Cảnh ở phía trước dẫn đường, phòng tránh việc gặp phải hung thú ăn thịt tập kích.