Về sau, mỗi đội hơn năm người, mỗi trạm tương ứng đều có ba ban chế, hoặc bốn ban, sáu ban... cần chính là thời gian thay ca lộn xộn đến mức khiến người khác không đoán được.

- Vâng.

Vệ Cảnh gọi người đi thông báo với đội tuần tra khác.

Mục Lương đứng trên bệ đỡ của cửa thành Sơn Hải Quan, trên cao 500m.

Hắn nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, bầu trời xám xịt, những ngọn núi xa xăm, những vùng đất hoang vu.

Đầu óc đột nhiên mở ra, dường như sự ngột ngạt trong lòng đã biến mất.

- Một kẻ làm quan cả họ được nhờ.

Mục Lương cúi đầu, từ trên bệ đỡ đi xuống cầu thang.

Đây là một cầu thanh bằng đá hình chữ z dọc theo vách đá mai rùa, chiều rộng tầm ba mét, còn có vòng bảo vệ cao nửa thước.

Từ Sơn Hải Quan đến mặt đất cao khoảng 500m, cho dù là năm hay sáu Cường Hóa Giả ngã xuống, cũng chắc chắn phải chết.

Có ba cách duy nhất để có thể lên đến thành Huyền Vũ.

Mạo hiểm nhất chính là leo lên bằng vách núi thẳng đứng, nhưng có thể sẽ gặp Kỳ Nhông Ba Màu hoặc Nhện Quỷ Đỏ.

Biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất chính là từ trên trời nhảy xuống thành Huyền Vũ.

An toàn nhất chính là đi trên thang đá dọc theo vách đá dựng đứng, chỗ khó khăn nhất là phải vượt qua ba cửa.

Mà Sơn Hải Quan chính là cửa ải thứ ba, phía dưới còn có hai ải.

Về sau, nghĩ đến những người đến thành Huyền Vũ mua bán, đều phải qua kiểm tra ba cửa, nếu không thì không thể lên.

Nơi mà phòng quân của thành Huyền Vũ trú đóng, cũng chính là ở ba cửa khẩu kia.

- Thành chủ đại nhân.

Tán Viêm vội vàng dẫn theo đội viên đã được phân phối đi đến.

- Đi thôi, thuận tiện dẫn mọi người đến nơi trú đóng sau này.

Mục Lương cất bước từ bệ đỡ đi về hướng cầu thang nham thạch.

- Vâng.

Mọi người đồng thanh đáp.

- Thì ra chỗ này còn có một con đường.

Ngải Lỵ Na đứng bên trên hàng rào, nhìn vách đá thẳng đứng ở phía dưới.

Cô vẫn cho là Mục Lương muốn điều khiển sự lên xuống của bệ đỡ bằng đá, nhưng bây giờ có đường, ngược lại có vẻ có chút bình thường.

Trên cao 500m, nhìn thấy hai chân của cô gái tóc hồng có chút run rẩy, nhanh chóng ngẩng đầu không dám nhìn xuống.

- Chuyện này phải ghi chép lại.

Ngải Lỵ Na lấy một quyển da thú từ trong túi của khôi giáp ra.

Cô cầm bút than vừa đi vừa viết, ghi chép lại những quá trình biến đổi của thành Huyền Vũ.

- Ngươi không cần mạng nữa à?

Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, hỏi.

Cô kéo lấy cánh tay của cô gái tóc hồng, tức giận nói:

- Nhìn đường một chút, buổi tối trở về rồi viết.

- Ta chỉ ghi chép lại một vài điểm quan trọng.

Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nói.

Cô ghi chép lại những điểm quan trọng, trở về sẽ chỉnh sửa lại, lại viết thêm một số điều mới là có thể ghi vào trong 'mạo hiểm du ký'.

- Vậy cũng không được, nếu như ngươi té xuống thì mạng cũng chẳng còn.

Ly Nguyệt nghiêm túc nói.

Cầu thang bằng đá dốc như vậy, không cẩn thận mà té xuống, nếu như bước không cẩn thận mà đầu đụng vào vách đá nào đó, sẽ qua đời tại chỗ.

- Ta đây không phải đang mặc Khôi giáp Linh U hay sao?

Ngải Lỵ Na yết ớt phản bác lại một câu.

- Đừng quên chức trách của ngươi chứ?

Ly Nguyệt liếc nhìn Mục Lương đang đi ở phía trước.

Cô ghé vài tai cô gái tóc hồng, nghiêm nghị nói:

- Một vài tình báo quan trọng, ngươi không thể ghi vào trong Du Ký Mạo Hiểm.

- Ta cũng không ngốc, ta sẽ viết hai bản Du Ký Mạo Hiểm.

Ngải Lỵ Na liếc mắt.

Trân quý nhất chính là bản nháp đầu tiên, Du Ký Mạo Hiểm muốn quảng cáo là bản đã qua chỉnh sửa.

Cô gái tóc hồng đã xem qua không ít Du Ký Mạo Hiểm, cũng đã xem qua một số tùy bút về thợ săn phiêu lưu, biết rõ có một số chuyện không thể viết linh tinh, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân.

Dù sao, biết càng nhiều bí mật, có đôi khi sẽ chết càng nhanh hơn.

Nếu như bảo vệ bí mật thì còn có thể sống tốt, tiết lộ ra ngoài thì thì chỉ có thể bị người ta đuổi giết.

-...

Mục Lương liếc nhì hai người đang xì xào bàn tán phía sau, màn đối thoại đều bị anh nghe thấy.

Điểm khiến cho anh hài lòng, chính là hai cô gái đều tự biết mình, cũng vô cùng hiểu chuyện, biết chuyện nặng chuyện nhẹ.

Một nhóm người vừa đi trên bậc thang, vừa tò mò quan sát bốn phía.

Phía trên Huyền Vũ rất rộng, phía dưới thì nghiêng, cầu thang nham thạch cũng sẽ kéo dài nghiêng xuống.

Mục Lương đi trên bậc thang bằng đá, lướt qua các vách đá thẳng đứng của Huyền Vũ.

Anh cảm thấy có thể trồng một số cây ở phía trên, sau đó làm những dãy gác xép treo, một vòng quanh đây ít nhất có thể ở lại hơn mấy ngàn người.

- Không cần nữa, có chút quá nguy hiểm.

Mục Lương lắc đầu, tạm thời bỏ qua ý niệm này.

Hiện tại phòng ở trên lưng Huyền Vũ đã đầy người, vách đá thẳng đứng vẫn thích hợp trồng một chút cây cỏ, hoặc nuôi một đám thú thuần dưỡng ở canh nhà.

Lúc này, nhóm người đã đi đến đoạn 250m.

- Phía trước có một tòa nhà.

Ngải Lỵ Na kinh ngạc chỉ vào chỉ vào bậc thang bằng đá phía dưới.

Ở giữa của bậc thang bằng đá, có một tòa pháo đài đá diện tích tầm mười thước, chính là một trong ba pháo đài tam quan ở phía bên ngoài.

- Ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng làm bại lộ thân phận.

Ly Nguyệt liếc nhìn những người phía sau.

Hai cô vẫn còn đang ẩn thân, những đội viên bình thường đều không biết sự tồn tại của hai người.

- Sẽ không đâu, ta có kinh nghiệm.

Ngải Lỵ Na vô cùng tự tin.

Cô thân là một sát thủ đã được đào tạo qua, cảm thấy âm lượng giọng nói phát ra, ngay cả Mục Lương trước mặt cũng đều không nghe thấy.

Ly Nguyệt dẫn theo cô gái tóc hồng đi phía sau Mục Lương, đứng ở cổng pháo đài.

- Kiểu chữ kỳ lạ.

Ngải Lỵ Na ngẩng đầu nhìn kiểu chữ trên tấm bảng của pháo đài.

Cô có chút phiền não, không biết ghi lại tên như thế nào?

- Huyền Không Các, chính là tên của pháo đài này.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Ồ ồ, giống như là một ngôi nhà treo trên không vậy.

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lấp lánh, nàng lại lấy giấy da thú ra.

Ngôi nhà treo giữa không trung, đây chắc chắn sẽ là chủ đề làm sẽ làm nổ tung trong giới thợ săn tin.

- Ngươi...

Ly Nguyệt không nhịn được vỗ trán.

Được cô gái tóc vàng nhắc nhở, có thể đem thành Huyền Vũ viết lại trong mạo hiểm du ký, cô gái tóc hồng nhìn thấy những thứ thú vị đều sẽ ghi nhớ lại.

Nhưng, một vài tin tức quan trọng sẽ không viết, ví dụ như tác dụng của Ủng thành, bố trí bên trong Sơn Hải Quan, đều sẽ nhịn không ghi chép lại.

- Không sao, cứ để cho cô ấy viết.

Mục Lương cười khẽ nói.

Anh cảm thấy đây chính là một cơ hội để tuyên truyền, chỉ cần Du Ký Mạo Hiểm của cô gái tóc hồng được lan truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều cường giả tìm đến.

Cường giả chính là đại diện cho những người có lượng lớn hung thú tinh thạch, như vậy khi tiến vào Phố Buôn Bán sẽ không nhịn được mà tiêu dùng.

Có người tiêu dùng, Mục Lương sẽ liên tục không ngừng có hung thú tinh thạch vào tay.

Bản mềm quảng cáo như vậy, hắn sẽ ủng hộ mở rộng mạnh mẽ.

- Ta chỉ viết tên và vị trí của tòa pháo đài kia, bố trí bên trong sẽ không viết đâu.

Ngải Lỵ Na rúc cổ một cái, yếu ớt giải thích một câu.

- Ta biết.

Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, gật đầu.

Anh cảm thấy là càng ngày bản thân càng mạnh, bước vào bên trong Huyền Không Các, bỏ lại cô gái tóc hồng đang ngơ ngác.

- Nụ cười của anh ấy là có ý gì? Làm sao mà biết chứ?

Ngải Lỵ Na khẽ nhìn cô gái tóc trắng ở phía trước.

- Ta không biết.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt đỏ ửng, có chút lúng túng đi theo vào bên trong pháo đài.

Cô cảm thấy hai người xì xào bàn tán, Mục Lương có lẽ đã nghe thấy rồi.

- Thật là...

Ngải Lỵ Na ngậm miệng lại.

Cô nhìn thấy đám người Vệ Cảnh đang đi đến gần, vội vã đi vào trong pháo đài.

Huyền Không Các cũng không phải rất lớn, so với Sơn Hải Quan và Ủng thành thì vô cùng nhỏ.

Thế nhưng cũng có ba tầng, mỗi một tầng đều có tác dụng đặc biệt.

- Sau này, người của ba quân sẽ đóng ở đây.

Mục Lương quay về phía đám người nói:

- Người phía dưới muốn lên đây, phải có Văn Điệp Thông Quan mới có thể cho qua.

Anh sẽ bảo người mang giường, bàn, chăn bông vào bên trong Huyền Không Các đầy đủ, sẽ cử người vào ở.

Nếu không, tối nay Kỳ Nhông Ba Màu sẽ ngủ ở trong đây.

- Vâng.

Tán Viêm vội vàng đáp.

- Sẽ có người đến dạy cho các ngươi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Một vài quy tắc vẫn đang được điều chỉnh, quy trình cơ bản cũng đang được suy xét.

Một khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, giao cho thủ hạ nghiêm ngặt chấp hành là được rồi.

- Ta sẽ chăm chỉ học tập.

Tán Viêm cung kính nói.

- Nghiêm luật duy nhất của Huyền Không Các, đó chính là người tiến vào Huyền Không Các, cần phải để lại vũ khí lại mới có thể tiếp tục đi vào.

Ba cửa được Mục Lương xây dựng, đều có công dụng đặc biệt.

Huyền Không Các chính là giảm bớt số người mang theo vũ khí vào thành Huyền Vũ, như vậy có thể uy hiếp rất nhiều người, cũng có thể làm cho một số người kiêng kỵ.

- Ta sẽ nhớ.

Sắc mặt của Tán Viêm nghiêm túc.

Có thể tưởng tượng lúc thi hành nghiêm luật kia sẽ có biết bao nhiêu khó khăn, vũ khí chính là cái mạng thứ hai của một số người, nói không chừng đến lúc đó sẽ xảy ra xung đột.

- Đi thôi, chúng ta đi xuống phía dưới.

Mục Lương thản nhiên nói.

Dưới đáy Huyền Không Các có một hang động rộng ba mét, đây chính là lối vào Huyền Không Các, chỉ cần người ở bên trong dùng đá phiến chặn lại, người bên ngoài căn bản không có cách nào xông vào trong.

Còn về cách mở cửa đá, ngược lại so với mở cửa Ủng thành thì đơn giản hơn nhiều.

Lúc Mục Lương thiết kế Huyền Không Các đã nghĩ đến, lợi dụng nguyên lý thang máy, là có thể dễ dàng mở cửa đá ra.

Nhóm người đi xuống phía dưới từ lỗ tròn của cổng Huyền Không Các, sau đó đi trên bậc thang bằng đá.

Càng đi càng nghiêng, bầu trời bị vỏ rùa che lấp hơn một nửa.

- Lại có thêm một tòa pháo đài.

Ngải Lỵ Na đã lấy da thú ra.

Đôi mắt hồng nhạt của cô liếc trộm Mục Lương, chờ giải thích.

- Tòa pháo đài này tên là Thiên Môn Lâu, nơi đón tiếp người bên ngoài, cũng là nơi xét duyệt xem người bên ngoài có thể tiến vào cửa thứ nhất của cổng thành Huyền Vũ hay không?

Mục Lương đứng ở trước pháo đài Thiên Môn Lâu, tác dụng thực tế cũng khác lắm, tương đương gần như một bộ ngoại giao.

Chính là sàng lọc một số người, không để cho nhiều người xông vào thành Huyền Vũ, Phố Buôn Bán không thể chứa được quá nhiều người.

- Là nơi cấp Văn Điệp Thông Quan sao?

Tán Viêm cung kính hỏi.

- Ừm, sau khi qua xét duyệt sẽ phát ra Văn Điệp Thông Quan.

Lúc đầu, Mục Lương muốn dùng cái tên Hộ Chiếu, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn cảm thấy Văn Điệp Thông Quan phù hợp hơn một chút.

Cổng của Thiên Môn Lâu không khác mấy so với Huyền Không Các, ngay cả bố trí bên trong cũng không khác lắm, có bốn tầng.

- Thuộc hạ thỉnh cầu điều vài người biết chữ đến hỗ trợ.

Tán Viêm có chút lúng túng cúi đầu.

Bản thân hắn cũng không biết chữ, nếu như nghiệm chứng xảy ra vấn đề thì nên làm như thế nào.

- Chuyện kia cũng được.

Mục Lương suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Anh cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, văn võ phân biệt, người nào am hiểu cái gì thì làm cái đó.

- Hô~~

Tán Viêm thở phào nhẹ nhõm.

-...

Vệ Cảnh nhìn thấy hành động đó của Tán Viêm, cau mày suy nghĩ một chút, dường như phái một vài người biết chữ đến hỗ trợ, đã làm giảm đi biết bao nhiêu chuyện.

Gần đây hắn cũng đang học nhận biết chữ, thế nhưng những chữ kia quá nhức đầu, quả thật còn khó hơn so với làm thịt mấy con hung thú.

- Đại nhân, ta cũng thỉnh cầu cử vài người biết chữ đến nơi đây quản lý mọi việc.

Vệ Cảnh vừa nghĩ đến đã hành động, xin lỗi nói:

- Thuộc hạ không biết chữ, có một vài việc sẽ ghi chép sai sót.

- Được.

Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên, liếc nhìn mấy người.

Anh thản nhiên nói:

- Đi thôi, nên đi săn thú rồi.

Thật sự nghĩ rằng phái người đến thì không cần học chữ nữa sao?

Đừng nghĩ quá đơn giản chứ.

Mục Lương thân là một người đã được học hành và giáo dục trong chín năm, làm sao sẽ buông tha ý chí xóa nạn mù chữ chứ.

Cấp trung và cấp cao của thành Huyền Vũ, hoặc là quản lý nhân viên cũng phải biết chữ.

Nếu không, sẽ bị đào thải trong tương lai, về nhà mà dưỡng lão đi.

-...

Ly Nguyệt nhìn thấy ý cười trên khóe miệng của Mục Lương, thương hại nhìn về phía hai người Vệ Cảnh, Tán Viêm đang cười vui vẻ.

Thật quá ngây thơ rồi.

Cô biết thành Huyền Vũ có rất ít người biết chữ, hiện tại Mục Lương sảng khoái đồng ý như vậy, kết quả có thể tưởng tượng ra được.

Pháo đài Thiên Môn Lâu, cách mặt đất khoảng năm mét, vẫn chưa mở cửa với bên ngoài.

Mục Lương điều khiển sức mạnh, ở phía dưới Thiên Môn Lâu mở ra một hang động lớn khoảng bốn mét, tạo ra một cầu thang bằng đá kéo dài đến mặt đất.

Nếu Tiểu Huyền Vũ đứng lên và đi, Thiên Môn Lâu cách mặt đất chỉ có mấy chục mét, chỉ có lúc nằm mới cách mặt đất năm mét.

Mục Lương đến mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía Rùa Đen.

Người bình thường nếu như không nhìn kỹ, thật sự sẽ tưởng đó là một ngọn núi.

Nhóm người đi hơn nửa tiếng, đã đến bên ngoài cánh rừng.

- Hai đội các ngươi hãy tách nhau ra đi săn bắn!

Mục Lương phân phó với người của đội quân phòng thủ thành:

- Gặp nguy hiểm nhớ phát tín hiệu.

- Vâng.

Hai người Vệ Cảnh, Tán Viêm dẫn đội đi về phía xa của cánh rừng.

- Đi thôi, trước hãy đi thu thập một ít gỗ.

Mục Lương chuẩn bị tự mình động thủ thu thập gỗ.

Xua đi để cho từng người trong Thành Phòng Quân vận chuyển từng cây gỗ, như vậy sẽ rất khó có thể cung cấp đủ cho lượng tiêu hao của thành Huyền Vũ.

Trừ phi về sau thành lập một đội chuyên về hậu cần.

- Ta đến hỗ trợ.

Ngải Lỵ Na hủy bỏ tàng hình.

Sức lực của cô rất lớn, đối với việc vận chuyển vật nặng vô cùng có tự tin.

- Đừng làm loạn nữa.

Ly Nguyệt níu cô gái tóc hồng đang muốn đi nhổ cây lại.

Ngải Lỵ Na vểnh miệng, buồn bực nói:

- Tại sao ta lại làm loạn chứ?

- Tự ngươi xem đi.

Ly Nguyệt nhàn nhàn đánh ngón tay chỉ về phía trước.

- Nhìn cái gì?

Ngải Lỵ Na nghiêng đầu nhìn sang.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô nhất thời mở lớn thành hình chữ 'O', kinh ngạc nhìn thấy ngàn sợi tơ đang tung bay.

- Điều Khiển Thiên Ti, trói cho ta.

Mục Lương dùng một ngàn sợi tơ nhện cuốn lấy đầu gỗ, xong lại dùng lực giẫm mặt đất một cái.

- Điều khiển trọng lượng địa nham gấp hai mươi lần.

Mặt đất nổi lên sóng lớn, từng cây từng cây khô bị nhổ ra khỏi mặt đất, rồi lại bị ngàn sợi tơ nhện kéo đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play