Mục Lương vừa vặn có thể dùng Lĩnh Vực Tinh Thần dồn trọng tâm vào đồng ruộng, rừng hoa quả, những nơi trồng trọt quan trọng.

- Bui cây Trà Thụ này là cây lớn nhất ta từng gặp qua.

Ly Nguyệt cảm khái nói.

- Đúng vậy, còn lớn hơn so với cây ở thành Thánh Dương.

Ngải Lỵ Na gật đầu.

Thành Thánh Dương thì có một gốc cây đại thụ còn sống, cao cỡ hai mươi mét, nhưng bây giờ đã bị Trà Thụ trước mắt vượt qua.

Cô nghĩ tới đó có chút lo lắng, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Bui cây Trà Thụ kia sẽ hấp dẫn sự chú ý của thành Thánh Dương.

Ngải Lỵ Na lo lắng nói.

- Không có việc gì, chúng ta có Tiểu Huyền Vũ ở đây, sẽ không có người dám tới ăn trộm.

Ly Nguyệt nhỏ giọng nói.

Bây giờ, dù cho Rùa Đen đi về phía trước nằm xuống, cũng không có ai dám tới cướp đồ, cũng chỉ có thể Dị Quỷ tới trộm mà thôi.

- Có thể những Dị Quỷ kia đều không dễ chọc...

Ngải Lỵ Na đương nhiên biết không ai ngu đến mức đó, cho rằng Man Thú Hoang Cổ lớn như vậy không có chiến lực.

Chỉ dựa vào kích thước thân thể là có thể dọa lui hơn phân nửa số người, càng chưa nói phát động công kích, chỉ sợ một kích là có thể hủy diệt nửa một toà thành.

Có thể Dị Quỷ thật là Quỷ Dị, ai biết những quái vật kia có năng lực đặc thù gì.

- Được rồi, ta sẽ nhắc nhở Mục Lương.

Ly Nguyệt cắt dứt lời của cô gái tóc hồng, liếc mắt Nguyệt Thấm Lam bên cạnh một cái.

Cô không muốn ở trước mặt người khác nói về chuyện Dị Quỷ, chuyện liên quan đến thân phận chân thật của cô, Vưu Phi Nhi, Ngải Lỵ Na, cô sẽ chỉ cho Mục Lương biết.

-...

Nguyệt Thấm Lam híp lại con mắt màu xanh nước biển, bất động thanh sắc đánh giá Trà Thụ.

Cô suy tư về chuyện vừa nghe được, Dị Quỷ là cái gì?

Còn thành Thánh Dương có thể cướp Trà Thụ hay không, không cần nghĩ cũng biết sẽ có người động tâm, Trà Thụ khổng lồ như vậy, cô nhìn thấy đều sẽ động tâm.

- Trà Thụ thật là lớn, về sau hái lá trà sẽ khó hơn.

Mễ Nặc có chút phiền não.

- Về sau, hái lá trà chỉ hái những lá non đó, đừng hái lá già này.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Lá của Tinh Thần Trà Thụ có lớn có nhỏ, lớn có lớn cỡ bàn tay, phía mặt trên đầy những điểm sáng như ngôi sao, nhiều nhất là bảy đốm sáng.

Nhỏ chỉ lớn chừng ngón cái, chỉ có một điểm sáng nho nhỏ.

Lá cây của Tinh Thần Trà Thụ, anh vừa nghĩ đến một công dụng mới, chỉ thiếu chút xíu nữa cải tạo nữa là có thể thực hiện.

- Được.

Mễ Nặc ngẩn người gật đầu.

...

Buổi tối.

Mục Lương mới dùng xong bữa cơm, đi vào trong phòng sách mới bố trí.

Anh nhìn toàn bộ trong phòng, tất cả đều là cô gái tai thỏ giúp đỡ bố trí, giá sách, cái bàn và cái ghế tất cả đều là chọn tốt nhất.

- Mễ Nặc cũng đã trưởng thành.

Mục Lương ngồi ở trước bàn đọc sách, đánh giá giấy da thú trên mặt bàn.

Anh cầm lấy bút than củi, kéo qua một tấm giấy da thú, bắt đầu vẻ lên, chuẩn bị thừa dịp lúc ban đêm còn có thời gian, vẽ một ít bản thiết kế.

Hiện tại, thành Huyền Vũ vừa mới được cải tạo, cần phải chỉnh đốn lại, rất nhiều nghề nghiệp đều không có, mấy thứ đó đều cần anh vẽ ra bước đầu.

Mà phương thức cơ bản tốt nhất, là vẽ một ít gì đó ở trên giấy, sau đó giảng giải sẽ dễ dàng nhiều.

Mục Lương có rất nhiều thứ cũng không hiểu nhiều lắm, có thể hiểu rõ đại khái cũng hơn cái gì cũng không hiểu sẽ tốt hơn, mới đầu nói với mọi người, đều sẽ có thể mặc kệ phát triển tiếp.

Bây giờ, đều cần có người tới hướng dẫn.

- Da thú này dùng thật không tốt.

Mục Lương hoạch định hơn phân nửa bất đắc dĩ thở dài.

Anh liếc nhìn bút than trong tay, cũng giống vậy dùng không tốt.

- Có cần sản xuất ít giấy hay không?

Mục Lương nghĩ đến công nghệ chế tạo giấy.

Công nghệ chế tạo giấy có thể học trên sách, hơn nữa trên mạng cũng có rất nhiều đoạn phim hướng dẫn, ngẫu nhiên cũng có thể tìm được đến mấy cái.

Trước kia, anh ở Địa Cầu chuẩn bị làm youtober quay cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã, cũng xem qua không ít video đứng đầu trong danh sách, trong đó có không ít là bốn phát minh lớn chế tạo các thứ, cổ trang, canh cửi,…

Những video đó điểm yêu thích vô cùng cao.

Mục Lương tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy không có tinh lực để làm mấy thứ kia, chỉ có thể làm những video về cuộc sống nơi hoang dã, không nghĩ tới đã xuyên không rồi.

- Thật đúng là muốn cảm tạ những video này, để cho ta thật học được một chút vật.

Mục Lương phiền muộn thở dài, không hiểu có chút nhớ về Địa Cầu.

- Mục Lương, ta có thể đi vào sao?

Giọng nói trong trẻo của Ly Nguyệt vang lên ở bên ngoài cửa.

Bây giờ, cung điện cũng không có cửa chính, phải đợi sau này tìm người chế tạo lại gắn lên.

- Vào đi.

Mục Lương buông bút than củi trong tay xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn cô gái tóc trắng đeo mặt nạ, cất bước đi đến.

- Ngồi đi.

Mục Lương giơ tay lên vẫy vẫy.

- Ừm.

Ly Nguyệt mấp máy bờ môi hồng, ngồi vào cái ghế đặt ở trước cái bàn.

- Nơi đây chỉ có ta, tháo mặt nạ xuống đi.

Mục Lương nhìn mặt nạ trên mặt cô, ôn hòa nói:

- Từ khi bắt đầu ăn bữa cơm, ngươi có lời muốn nói.

- Ngươi, ngươi đã nhìn ra.

Ly Nguyệt giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng.

- Là có quan hệ với chuyện thành Thánh Dương à?

Mục Lương có thể không nhìn ra được sao? Khi dùng bữa tối, cô gái tóc trắng đều liếc trộm anh hơn mười hai mươi lần.

- Trước đó, ta vẫn chưa nói với ngươi... Quá khứ của chúng ta.

Ly Nguyệt gục đầu xuống, âm thanh có hơi trầm xuống.

- Ta nghe này.

Mục Lương đặt chéo hai tay trên mặt bàn, ngồi thẳng người chuẩn bị nghe.

- Ta và Ngải Lỵ Na, Vưu Phi Nhi đều tới từ thành Thánh Dương, là một nhánh tiểu đội ám sát được thành Thánh Dương bồi dưỡng từ nhỏ.

Giọng nói của Ly Nguyệt tràn ngập phẫn nộ, cũng rất kiềm chế:

- Chúng ta chỉ là một nhóm người bị làm thí nghiệm, bị nghiên cứu như thế nào điều khiến Hư Qủy Cảm Nhiễm sau khi bị ăn mòn, có được lực lượng...

Giác Tỉnh Giả, Dị Biến Giả trời sinh quá ít.

Mà Cường Hóa Giả lại quá hao tổn của cải tài nguyên.

Thành Thánh Dương đã mở ra một con đường khác, trực tiếp làm cho người bình thường bị nhiễm Hư Qủy Cảm Nhiễm, rồi rút ngắn thu được năng lực đặc thù.

Như vậy thì có thể tốc thành bồi dưỡng được một nhóm đội ngũ cường đại, vì cam đoan phải trung thành, còn tự biên tự diễn chuyện tiêu diệt tiểu bộ lạc, lại 'cứu' ra một vài đứa bé để bồi dưỡng.

Thành Thánh Dương không cam lòng chỉ có một ít 'vật tiêu hao' ngắn ngủi, mà bắt đầu nghiên cứu cân bằng giữa người và Hư Quỷ.

Do đó ra đời quái vật Dị Quỷ sở hữu lực lượng Hư Quỷ, trí tuệ con người.

Bàn tay của Ly Nguyệt siết nắm chặt mặt nạ, tiếng khàn khàn nói:

- Bốn người chúng ta, là lúc đang truy sát một người đang bỏ trốn, từ trong miệng cô ta mới biết được những chân tướng kia.

- Thành Thánh Dương có bao nhiêu Dị Quỷ?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

Dựa theo anh lý giải, Dị Quỷ tương đương với một nhánh binh lính đặc thù.

Đối với binh lính đặc thù như vậy, anh không thể không đề phòng.

- Ta không biết, ta cũng là gần đây mới biết được Dị Quỷ đã thí nghiệm thành công.

Trước đây Ly Nguyệt chỉ nghe nói qua Dị Quỷ, chân chính chứng kiến cũng chính là tên Dị Quỷ bị đánh chết kia.

- Là tên Dị Quỷ ngày đó truy đuổi các ngươi, là vì muốn diệt khẩu?

Mục Lương cau mày suy đoán nói.

- Đúng, chỉ cần người chạy trốn từ thành Thánh Dương, đều sẽ phái đội ám sát đuổi theo giết chết.

Sắc mặt của Ly Nguyệt vô cùng phức tạp.

Trước đây, các cô truy sát một vài người bỏ trốn, nếu không phải như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không biết chân tướng của chuyện.

Mục Lương suy tư một hồi, hỏi:

- Người bị làm hại như ngươi, thành Thánh Dương có phải có rất nhiều hay không?

- Đúng, có rất nhiều, trước đây, một nhóm người cảm nhiễm chúng ta, có hơn năm mươi người.

Ly Nguyệt cắn chặt hàm răng, đáy mắt hiện lên một tia bi thương.

Cùng một nhóm hơn năm mươi người, có không ít người chết trong huấn luyện, chết vì cảm nhiễm tái phát.

- Có thể xúi giục các cô ấy hay không?

Mục Lương híp con ngươi màu đen.

Nếu như thành Thánh Dương bồi dưỡng những người như vậy, tất cả đều là diệt sát những bộ lạc nhỏ, bắt những đứa trẻ về bồi dưỡng mà thành.

Nếu như tẩy não nghiêm trọng, xúi giục đứng lên thực tế có hơi khó.

- Ta hoài nghi trong những người kia có người cũng biết chân tướng...

Sắc mặt của Ly Nguyệt buồn bã nói.

Cô không còn ngây thơ như mấy năm trước nữa, bây giờ vừa nghĩ cũng biết trong đội ám sát, có không ít người biết chân tướng.

Nhưng bọn họ nhưng vẫn chấp nhận ở lại thành Thánh Dương, như vậy thì có hơi khó khăn.

- Ta hiểu được, vậy tạm thời không nên đi tiếp xúc.

Mục Lương gật đầu.

Người biết được chân tướng, vẫn tiếp tục ở lại thành Thánh Dương, anh có thể đoán được hai kết quả.

Hoặc là giả câm vờ điếc mong có cuộc sống mới.

Hoặc ẩn nhẫn tìm lấy cơ hội báo thù.

Nếu như tùy tiện đi tới xúi giục, sẽ khiến kết quả không tốt như mong muốn.

- Mục Lương, ngươi đừng đánh giá thấp Dị Quỷ thành Thánh Dương.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt tràn ngập nghiêm túc.

- Ta biết rồi, ngươi cũng đừng xem thường thành Huyền Vũ chúng ta.

Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên.

Rùa Đen chính là một uy hiếp cực lớn, đến lúc đó đứng ở bên cạnh thành Thánh Dương, đối phương cũng không dám ra tay ngoài sáng.

Còn như thủ đoạn ngầm, anh thật đúng là chưa sợ qua người nào.

- Ta không có xem nhẹ thành Huyền Vũ.

Ly Nguyệt nhỏ giọng giải thích một cái, gò má căng thẳng nới lỏng ra.

Cô làm sao có khả năng xem nhẹ thành Huyền Vũ, chỉ là thành Thánh Dương gây áp lực quá lớn, có thể nói là bóng ma được nuôi dưỡng từ nhỏ cũng không quá đáng.

- Vậy hai bộ Khôi Giáp U Linh, ngươi và Ngải Lỵ Na cầm lấy mặc đi.

Mục Lương thừa dịp hiện tại rảnh rỗi, nói ra quyết định của chính mình:

- Ta dự định bồi dưỡng một cơ quan giám thị và thu thập tình báo, phụ trách giám sát và tìm hiểu tình báo của thành Huyền Vũ, với đến mỗi một thành trì lớn thu thập tình báo.

Sau này, thành Huyền Vũ sẽ càng ngày sẽ càng lớn, người dân sẽ càng ngày càng nhiều.

Nếu có lẫn vào mấy con 'con chuột' có dụng tâm khác, những người kia phải dựa vào người nội bộ tới bắt giữ.

Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na hai người từng trải qua cuộc sống đặc thù, chính là người được lựa chọn thích hợp nhất.

- Ta và Ngải Lỵ Na sao?

Ly Nguyệt kinh ngạc nói.

- Đúng, cơ quan kia tên đầy đủ là Bộ Đội U Linh Đặc Chủng.

Vẻ mặt của Mục Lương chăm chú, nói:

- Cũng có thể gọi là cơ quan U Linh.

Anh lấy cái tên này, cũng có một chút tưởng nhớ thân phận bộ đội đặc chủng trước đây.

Mục Lương muốn cơ quan đó giống như u linh xuất quỷ nhập thần, có thể mạnh mẽ giống như bộ đội đặc chủng Địa Cầu.

Ở cái thế giới này, có thể khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật.

- Nhưng... Về phần Ngải Lỵ Na, ta còn không biết ý của cô ấy.

Ly Nguyệt thì nguyện ý gia nhập vào Bộ Đội U Linh Đặc Chủng, lại không thể quyết định thay cho bạn mình.

- Không có việc gì, ngươi có thể hỏi cô ấy một chút.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh cũng không miễn cưỡng người khác, trừ phi đối phương là muốn tự mình tìm đường chết, như vậy đừng trách anh không cưỡng ép.

- Được.

Ly Nguyệt mấp máy đôi môi hồng gật đầu.

Cô nghĩ đến cô gái tóc vàng, nói:

- Trên thực tế, Vưu Phi Nhi cũng có thể gia nhập vào cơ quan U Linh đó, thực lực của cô ấy cũng vô cùng mạnh.

- Vưu Phi Nhi, cô ấy vẫn là thích hợp đứng ở sở nghiên cứu hơn.

Mục Lương nghĩ đến cô gái tóc vàng mơ hồ kia, căn bản không tưởng tượng nổi tình cảnh khi đối phương làm nhiệm vụ.

Hơn nữa, một người làm nghiên cứu, khó có được so với một người chỉ biết phá hư.

-...

Ly Nguyệt há miệng muốn giải thích một chút.

Sau đó, cô nghĩ đến, khả năng Vưu Phi Nhi đứng ở sở nghiên cứu, sẽ vui vẻ hơn, cũng không nói nữa.

...

- Nói hết tất cả, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Ly Nguyệt dịu dàng bước tiến tới, bước chậm trên hành lang, phía trước tấm biển được Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng chiếu sáng, cả người có cảm giác thả lỏng.

Cô nói tất cả bí mật giữ trong lòng, lúc này gánh nặng đè giữ bấy lâu nay nhẹ đi mất phần.

Còn lại cũng chỉ có căn bệnh Hư Quỷ Cảm Nhiễm kia, với báo thù.

- Ngải Lỵ Na có muốn gia nhập vào Đặc Chủng U Linh hay không?

Ly Nguyệt đang suy nghĩ làm sao để có thể lôi kéo bạn mình cùng tham gia.

Gia nhập vào cơ quan đặc thù có rất nhiều quy tắc, không thể để lộ bí mật, không thể tùy ý rời khỏi, nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm.

Nhưng, phúc lợi cũng vô cùng cao, quyền lực cũng rất lớn.

Ly Nguyệt nhìn tờ giấy bằng da thú trong tay, mặt trên ghi chép vài chữ là quyền lợi của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.

Đây là tờ giấy mà Mục Lương vừa đưa cô, nói là có thể đưa cho Ngải Lỵ Na xem để cô ấy tìm hiểu một chút.

Dù sao, Mục Lương và Ngải Lỵ Na không có liên quan gì với nhau, chỉ là Ly Nguyệt và Vưu Phi Nhi chính là bạn giữa hai người..

Cùng với thứ quan trọng, Đôi Cánh Thiên Sứ.

- Bất kể là chuyện gì thì cũng phải hỏi cô ấy một chút!

Ly Nguyệt đến để lấy lại tờ giấy da thú, cất bước đi tới nhà bếp.

Ly Nguyệt đi vào trong phòng bếp, định lấy chút đồ cho Ngải Lỵ Na ăn, mượn cơ hội này để mở lời mời coo ấy gia nhập vào cơ quan U Linh.

Ly Nguyệt đi tới phòng bếp, nhìn thấy Mễ Nặc đang tay chân bận rộn cùng với hai người giúp việc.

Mễ Nặc nghe có tiếng động, đã quay đầu nhìn lại.

Cô ấy ngạc nhiên hỏi:

- Ly Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?

- Ta đến đây để lấy chút đồ ăn.

Ly Nguyệt tiến lên trước, hiếu kỳ hỏi:

- Mọi người đang làm cái gì đấy?

- Dạo gần đây Mục Lương thường xuyên làm việc muộn, nên ta làm cho anh ấy chút đồ ăn.

Mễ Nặc đang khuấy thịt kho trong nồi sắt.

Cô ấy chỉ chỉ vào tờ giấy da thú bên cạnh, nói:

- Thuận tiện nghiên cứu thực đơn mới một chút.

- Thực đơn mới? Ngươi lại nghiên cứu ra một món ăn mới?

Ly Nguyệt thăm dò nhìn vài chữ trên thực đơn.

- Không phải, là Mục Lương cho ta.

Mễ Nặc ngượng ngùng, mở nước rửa tay, từ từ giải thích:

- Là vì sắp tới ta sẽ phải chuẩn bị đồ ăn cho phố buôn bán.

- Buôn bán trên phố?

Ly Nguyệt ngẩn người.

Cô ấy lập tức đã phản ứng kịp thời:

- Ừm, là khu vực giao dịch.

- Ly Nguyệt muốn ăn cái gì? Ta kêu Tiểu Lan làm cho cô luôn.

Mễ Nặc thanh thoát nói.

- Cứ tùy tiện làm chút gì đó có thể ăn là được, làm ba phần.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Tiểu Lan, hãy làm một phần thịt xào cải trắng, và cà chua nấu với thịt.

Mễ Nặc quay sang chia việc cho Tiểu Lan.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan đáp lại một cách yếu ớt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play