Chu thị nhìn thấy nhi tử thì rất vui mừng, bà lôi kéo Cố Tiêu chen về phía trước, “Tam Lang nhất định có thể nhìn thấy chúng ta.”
Cửa thành có trọng binh canh gác, Gia Minh Đế mặc một nthân thường phục, đi lên phía trước vài bước nghênh đón Chu Mục Chi xuống xe ngựa. Chu Mục Chi tuổi không còn trẻ, lại làm việc nặng mấy ngày nay,cộng thêm tàu xe mệt nhọc, lưng đã hơi gù, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, giống như là được mưa gió ở Tấn Dương gột rửa qua vậy.
Thẩm Hi Hòa thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía đám đông lại, xoay người xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ với Gia Minh Đế.
Đối với ba người Thẩm Hi Hòa, Gia Minh Đế vẫn có chút ấn tượng, hôm nay gặp lại, tuy không lộng lẫy như ngày ở trên Quỳnh Lâm Yến, nhưng mà nhìn trầm ổn hơn không ít.
Giọng Gia Minh Đế hơi trầm, ngữ khí nghiêm túc, “Không cần đa lễ, chuyến đi này đã vất vả rồi.”
“Có thể vì Hoàng Thượng phân ưu, là điều may mắn của thần.”
“Có được trụ cột như khanh cũng là may mắn của nước ta.” Gia Minh Đế khoát tay, sau đó đi đến trước mặt Chu Mục Chi, “Ái khanh vất vả rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play