Cố Tiêu im lặng một lúc, “Ta muốn hai lão bà tử làm việc thô sử.”
“Cái này thì dễ rồi, đoạn thời gian trước có một người bị chủ đuổi ra ngoài, nhưng mà là một lão nhân, chỉ bởi vì nói sai, mà bị đánh mấy bản tử rồi đuổi ra ngoài, ta thấy cô nương cũng là một người có lòng nhân nghĩa.” Mẹ mìn miệng lưỡi xán lạn như cánh hoa sen, “Một người khác là bởi vì trong nhà nghèo, chỉ còn lại có một mình, có thể bớt được không ít chuyện phiền toái đó, cô nương cứ giữ chặt lấy giấy bán thân, thì bọn họ sẽ không dám làm ra chuyện lỗ mãng gì.”
Mẹ mìn dẫn Cố Tiêu đi xem, hai phụ nhân một người ngoài ba mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi, nhìn sạch sẽ nhanh nhẹn, bởi vì đã chịu quá nhiều khổ cực nên nhìn già hơn so với tuổi. Khuôn mặt đầy nếp nhăn. Tóc đã hoa râm, nhìn còn không trẻ bằng Chu thi.
Cố Tiêu muốn tìm người làm việc nặng, người trẻ quá thì không được, tiểu hài tử thì lại làm không tốt.
Có lẽ là nguyên chủ đã từng bị bán đi, nên trong lòng cô cũng có chút đồng tình, “Ta dẫn các ngươi đi là để làm mấy việc rửa chén quét nhà, các ngươi có đồng ý không?”
Hai người một người họ Ngô, một người họ Tào, đã trôi qua nửa đời người, bây giờ đã không màng đến vinh hoa phú quý gì nữa, chỉ muốn có một cuộc sống ổn định mà thôi, làm việc thì sợ gì chứ, có thể được ăn no là được, “Cô nương, chúng tôi đồng ý.”
Mẹ mìn chỉ vào hai người rồi nói: “Một người năm lượng bạc, cô nương nếu như vừa ý,thì bây giờ chúng ta sẽ đi tới quan phủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play