Khi tiếng khóc của trẻ con truyền ra,thì Cố Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, sinh lâu như vậy cuối cùng cũng sinh được rồi.
Thẩm Nhị Lang luôn canh giữ ở cửa không hề rời đi, đợi cả đêm nên râu ria xồm xoàm quầng mắt thâm đen, lúc này cuối cùng thì trong mắt cũng hiện lên một tia sáng, “Sinh rồi!”
Chu thị cũng nhẹ nhàng thở ra. Bà chắp tay trước ngực, trong miệng niệm. “A di đà phật cám ơn trời đất.”
Một lúc sau, bà đỡ ôm hài tử đi ra ngoài, đưa cho Chu thị xem. “Chúc mừng thái thái có được một thiên kim.”
Thẩm Nhị Lang sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía lão nương nhà mình, “Vợ ta nàng ấy không có việc gì chứ?”
“Mẹ con bình an, lệnh phu nhân chỉ là kiệt sức nên đã ngủ.” Bà đỡ nhìn Thẩm Nhị Lang lại nhìn Chu thị, “Chờ tỉnh lại ăn chút gì đó thì không có việc gì rồi.”
Sắc mặt Chu thị không được tốt lắm, bà lấy nửa lượng bạc từ trong lòng ngực ra, đưa cho bà đỡ, “May mà có bà nên con dâu ta mới có thể bình an sinh hạ hài tử, đi một chuyến đã vất vả rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play