Cậu nghĩ mình có lẽ nên chuẩn bị chút quà, hoặc ít nhất cũng phải nghĩ vài câu hay ho để nói.
“Khai Khai.” Ngụy Thầm nắm lấy tay cậu, còn chưa nói tiếp, Hạ Khai đã lắc đầu cắt ngang: “Nếu đã là trưởng bối mà thầy kính trọng thì em không thể cứ mãi làm thinh được.”
Bữa tối được sắp xếp tại một hội quán tư nhân mang phong cách truyền thống của Liên Bang, chỉ có những sĩ quan cấp cao mới có thể ra vào nên khách khứa không nhiều. Hạ Khai gặp mấy vị trưởng bối đã cao tuổi nhưng vẫn rất quắc thước, cậu ngoan ngoãn chân thành giới thiệu bản thân, từng câu từng chữ đều cân nhắc kỹ lưỡng, sợ nói sai một chữ sẽ làm mất mặt Ngụy Thầm, hoặc để lại ấn tượng không tốt với bọn họ.
Ngụy Thầm sinh ra đã là con cưng của trời nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Những vị trưởng bối này từng dốc hết sức lực giúp đỡ hắn vô điều kiện, đến khi Ngụy Thầm nắm quyền lực của nhà họ Ngụy thì mới dần lui về phía sau. Họ rời đi khi đã hoàn thành sứ mệnh, từ chối vinh hoa quyền thế, đến giờ Ngụy Thầm vẫn luôn kính trọng họ.
Trong suốt bữa tiệc, Hạ Khai rất ngoan, Ngụy Thầm bảo làm gì thì cậu làm nấy. Đến khi tiệc tan, cậu cố gắng chống đỡ tinh thần, lảo đảo theo sau Ngụy Thầm tiễn khách, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, vừa được bế lên phi cơ thì đã ngủ mê mệt.
Hạ Khai ngủ một giấc thật sâu, đến khi nước ấm tràn lên người mới tỉnh lại.
Ngụy Thầm khẽ cười, chạm nhẹ lên mí mắt cậu: “Em tỉnh rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT