Bà cụ nghẹn lời còn Hạ Khai thì vui sướng đến tột cùng.
Lý trí mách bảo cậu rằng không nên chấp nhặt với bà nội Ngụy về những chuyện này, dù gì bà ta cũng là người thân của thầy. Nhưng về mặt cảm xúc, cậu lại buông thả sự ích kỷ của mình đến cực điểm, không thể nhượng bộ với Ngụy Thầm dù chỉ một chút.
Có sự che chở của Ngụy Thầm, Hạ Khai cũng thu lại một chút kiêu ngạo, không gây khó dễ cho bà nội Ngụy nữa, đối với Từ Dương lại càng xem như không tồn tại. Cậu an tĩnh ăn cơm, chỉ có điều vẫn cứ dính trên người Ngụy Thầm không chịu rời đi, cái đuôi cá vểnh cao, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.
Bà nội Ngụy kiềm chế hết lần này đến lần khác, suy cho cùng, Ngụy Thầm không nói một lời chê bai nào về Hạ Khai, nên dù có bắt bẻ thế nào cũng vô ích, ngược lại còn làm cho Ngụy Thầm có khoảng cách với bà ta.
Từ Dương theo bà nội Ngụy đến đây, cuối cùng lại bị chèn ép một cách khó chịu, chẳng thể nói được lời nào.
Sau khi hai người họ rời đi, Ngụy Thầm lại vỗ lên người Hạ Khai, khiến cậu trừng mắt nhìn: "Mông em tốt đến mức vậy sao mà cứ vỗ mãi thế?"
Trở lại hồ nước, cậu lăn lộn bơi qua bơi lại một hồi, rồi lại quay về bên chân Ngụy Thầm, đưa bàn tay ướt sũng chạm vào chân hắn: "Thầy ơi, hành động lúc nãy của em có phải rất đáng ghét không? Dù sao thì bà ấy cũng là người thân của thầy, đáng lẽ em phải nể mặt bà ấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play